Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 500: Chương 500: Chạy vào hang cọp 5




Khi Đông Phương Mặc nhận ra bị bà cụ lừa, anh lập tức lái xe trở lại, đương nhiên, cô sẽ không ngu ngốc đi qua khu chợ mà đi theo hướng cổng Cục Dân chính.

Khi anh quay lại con hẻm nhỏ phía sau Cục Dân chính, bà lão đang nấu cơm trong nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra mở, nhìn thấy anh thì sửng sốt, vội vàng hỏi anh có chuyện gì.

Đông Phương Mặc hỏi cô gái vừa rồi chạy hướng nào, bà cụ khẳng định cô đã chạy theo hướng chợ.

Đương nhiên Đông Phương Mặc không tin, anh nói không tìm thấy người trong chợ, bà lão nói anh không tìm thì thôi.

Hơn nữa chợ lớn quá, đông người, xe cộ lại hỗn loạn, muốn chạy thì anh vẫn phải phóng xe đuổi theo, có thể do anh ngồi trên xe nên không thấy?

Đông Phương Mặc bị lời nói của bà lão làm cho nghẹn họng, không thể nói gì, bởi vì anh thực sự ở trong xe chạy qua bên ngoài chợ, nếu Nhan Như thật sự đi vào chợ, thì anh thucej sự không thể nhìn thấy cô.

Khi anh đang cân nhắc có nên gọi A Hạo và những người khác tìm kiếm toàn bộ khu chợ hay không thì điện thoại di động của A Hạo gọi đến, trong điện thoại, A Hạo báo với anh cô đã trở về Nhất Thốn Mặc.

Anh sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, người mà A Hạo nói nhất định là Mộ Như giả do Tịch Mộ Tuyết đóng, còn Mộ Như thật, cho dù là Nhan Như hiện tại, thì cô cũng sẽ không ngu ngốc chạy về Nhất Thốn Mặc.

Vì vậy anh nhanh chóng nói với A Hạo không phải là Tịch Mộ Như mà là Nhan Như, bây giờ chính là Tịch Mộ Tuyết, bảo anh ta phái người đến khu chợ phía sau Cục Dân chính tìm.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Khi Đông Phương Mặc còn đang nói chuyện điện thoại, thì Nhan Như đã nằm trong tay của Lãnh Lôi Đình, thậm chí còn phải đối mặt với món nợ mà Tịch Mộ Tuyết nợ Lãnh Lôi Đình.

Khi Lãnh Lôi Đình nhìn thấy Nhan Như, anh lạnh lùng hừ mũi: “Tịch Mộ Tuyết, tôi đã nói hai chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền, nhưng sau đó cô lại ôm tiền chạy trốn, bây giờ tôi sẽ tính cả gốc lẫn lãi với cô.”

Lãnh Lôi Đình vừa nói, anh ta vừa lấy máy tính mang theo bên người ra, sau đó mở hóa đơn đã ghi ban đầu ra, rồi vấm trên bàn phím máy tính.

Chưa đầy hai phút, Lãnh Lôi Đình đã có ngay một dữ liệu mới, từ 35 triệu mà Tịch Mộ Tuyết nợ anh ta đã lên 3,5 tỷ.

Nhan Như không biết tiền lãi của Lãnh Lôi Đình tính như thế nào, nhưng cô cũng không quan tâm đến chuyện đó, vì dù là 35 triệu hay 3,5 tỷ thì đối với cô cũng là một con số lớn, cô không đủ khả năng trả.

“Tôi không có tiền,“ Nhan Như nhìn Lãnh Lôi Đình nói, “Tôi chỉ là một dân thường, bây giờ tôi không có tiền, thậm chí là 35 NDT cũng không có.”

Nhan Như đang nói sự thật, sau khi cô bị Đông Phương Mặc bắt ở Paris, ngay cả túi của cô cũng bị Đông Phương Mặc tịch thu nên cô thực sự không còn một xu dính túi.

“Không có tiền?” Lãnh Lôi Đình nhíu mày, sau đó lạnh lùng nhìn cô nói: “Tịch Mộ Tuyết, đừng đùa, đã năm năm trôi qua rồi, người chuyên lừa gạt để kiếm sống như cô còn có thể lừa tôi mấy chục triệu thì làm sao lại không có tiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.