Nhan Như thật muốn hộc máu sau khi nghe những lời của Lãnh Lôi Đình, trong mắt anh ta, Tịch Mộ Tuyết là một tên dối trá, chuyên đi lừa tiền.
À, cô thực sự không biết Tịch Mộ Tuyết có phải là người chuyên nói dối hay không, vì cô chỉ học cùng lớp với Tịch Mộ Tuyết hồi tiểu học và trung học cơ sở, sau khi lên cấp 3, mặc dù cô và Tịch Mộ Tuyết vẫn học cùng trường nhưng họ không học cùng lớp.
Khi đó Tịch Mộ Tuyết đã lớn, cô ta cũng bắt đầu cách giao lưu mới, hơn nữa cô ta xinh đẹp, có nhiều bạn bè xung quanh, hầu như cô ta không tiếp xúc với người rm suốt ngày sống trong phòng của người hầu.
Nhưng ngay cả như vậy, cô nghĩ Tịch Mộ Tuyết cũng không phải là một kẻ nói dối, phải không?
Bởi vì lúc đó Mộ Tuyết đã biết hôn phu của mình là Đông Phương Mặc, cô cũng biết cô ta sẽ kết hôn với Đông Phương Mặc sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta sẽ là bà chủ tương lai của Đông Phương gia, có vinh quang và sự giàu có vô tận, vì vậy, cô ta không cần phải làm một kẻ nói dối.
Về chuyện xảy ra sau khi cô ta vào đại học, tức là sau khi kết hôn với Đông Phương Mặc, cô không rõ lắm về những gì đã xảy ra trong nhưng năm qua, cô cảm thấy Tịch Mộ Tuyết là một kẻ phù phiếm, tham lam, thích bắt nạt người khác, là người tự cao tự đại.
Đương nhiên, người mà Tịch Mộ Tuyết thích bắt nạt nhất chính là em gái sinh đôi của cô ta, Tịch Mộ Như, người ngoài nếu bắt nạt được thì sẽ bắt nạt, không bắt nạt được thì quên đi.
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng phản bác lại: “Ai là tên lừa tiền? Anh không nên phỉ nhổ người khác, được không?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Phỉ nhổ?” Lãnh Lôi Đình rất bất mãn với lời nói của Nhan Như, không khỏi hừ lạnh: “Tịch Mộ Tuyết, cô còn mặt mũi gì ở trước mặt tôi nói tôi phỉ nhổ? Cô lấy tiền của tôi trốn đi, thì đáng bị người khác phỉ nhổ.”
Nhan Như vốn muốn nói tôi không phải Tịch Mộ Tuyết, nhưng câu này đã bị cô nuốt lại vì cô đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, giờ có nói nhiều lần cũng vô ích, anh ta đã xác định được cô Tịch Mộ Tuyết rồi.
Cô bất lực nói: “Thực xin lỗi, tôi thật sự không có tiền, có tin hay không tùy anh.”
“Được rồi, cô không có tiền, cô không có tiền,” Lãnh Lôi Đình hiển nhiên bị cô chọc tức, không nhịn được lớn tiếng nói: “Tịch Mộ Tuyết, tôi thấy cô có chết cũng không sợ, nếu cô không có tiền, thì tôi sẽ bán cô vào quán bar.”
Khi Lãnh Lôi Đinh nói chuyện này, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hãy vậy đi, Tịch Mộ Tuyết, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng, cô có thể yêu cầu bạn của cô mang tiền đến chuộc cô, được chứ? “
“Bạn của tôi ở đâu mà có nhiều tiền như vậy?” Nhan Như hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: “anh cho rằng ai cũng như anh sao, mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, làm đủ thứ chuyện xấu xa, người bình thường sao có thể có tiền tỷ? Tôi cũng không có người bạn giàu có như vậy.”
Thực ra trong lòng Nhan Như cũng nghĩ đến Đạo Kỳ Huyền, đương nhiên nếu Lãnh Lôi Đình chết tiệt này chỉ đồi cô 35 triệu, cô sẽ thử gọi Đạo Kỳ Huyền, có lẽ Đạo Kỳ Huyền sẽ tìm anh em Park Yongjun, cùng cả hai người họ nghĩ cách tìm được 35 triệu.
Nhưng cái giá mà Lãnh Lôi Đình đồi là 3,5 tỷ nên cô đã trực tiếp từ bỏ ý định, theo quan sát của cô về Đạo Kỳ Huyền, thì tài sản của anh dưới 100 triệu, vì vậy gọi Đạo Kỳ Huyền cũng lãng phí thời gian.