Nhan Như gật đầu, sau đó nhanh chóng xoay người ôm lấy Tiểu Mao Vũ, đi theo Đạo Kỳ Huyền xuống lầu, nghĩ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi ma quái này, cô sợ đi chậm hơn một chút sẽ bị Đông Phương Mặc bắt lại.
Cô thực sự rất lo lắng, vừa tới cổng Nhất Thốn Mặc, xe của Đông Phương Mặc đã chạy tới, chỉ là vệ sĩ không cho xe của Đông Phương Mặc vào vị họ đã thấy xe của ông chủ họ láy vào rồi.
Đông Phương Mặc khó chịu đến mức không nhịn được mắng vệ sĩ: “Tối nay anh uống nhầm thuốc rồi à? Còn dám chặn xe của tôi?”
Vệ sĩ bị Đông Phương Mặc làm cho sửng sốt, rất nhanh chóng cúi đầu giải thích: “Ông chủ, không phải là tôi không cho xe anh vào, mà là xe của anh vừa mới đi vào rồi mà? Anh ra ngoài bằng cách nào vậy?”
“Tôi vào lúc nào chứ?” Đông Phương Mặc không khỏi gầm gừ, tên vệ sĩ chết tiệt này, rõ ràng là chưa tới 30 tuổi, sao mà lú lẫn như vậy.
“Vừa rồi” thời điểm vệ sic lên tiếng, liền phát hiện Đông Phương Mặc đang dẫn đứa trẻ đi về phía xe của mình cách đó không xa, liền chỉ tay về phía đó nói với Đông Phương Măch trong xe: “Ở đằng kia, đằng kia cũng có một chiếc xe giống như anh, cũng có một người giống hệt anh. “
Đông Phương Mặc không đợi vệ sĩ nói xong, liền nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe, nhìn nam nhân đang định kéo cửa lên ra, anh không nhịn được mà thấp giọng hỏi: “Mày định đem người của tao đi?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tay đang kéo cửa xe của Đạo Kỳ Huyền dừng lại, dừng một chút liền quay người lại, nhìn Đông Phương Mặc đang đứng trước mặt, khóe miệng mang theo ý cười nhạo báng, nói: “Đông Phương thiếu gia, anh nói cái gì vậy? Cái gì là của anh? “
“Người phụ nữ và đứa bé trong xe của mày,“ Đông Phương Mặc vươn tay mở cửa sau ra, đối diện với Nhan Như bên trong nói: “Đi ra, muốn trốn đi, làm sao có thể chứ? Tôi không còn thích chơi trò mèo vờn chuột nữa, em nên dừng lại đi.”
“Bang” Đạo Kỳ Huyền đóng cửa xe lại, sau đó hờ hững nhìn Đông Phương Mặc mà xa xăm nói: “Xin lỗi, người phụ nữ trong xe là vợ tôi, đứa nhỏ cũng là con của tôi, cô ấy về Hàn Quốc với tôi cũng là phạm pháp rồi, anh nói dối con tôi, lợi dụng đứa bé để tống tiền vợ tôi đã là không hợp pháp rồi, anh còn khiến con tôi rơi vào cảnh đẫm máu đó, làm cho trái tim non nớt của con bé sợ hãi, con bé chịu thiệt hại về tinh thần như vậy đủ rồi vậy mà anh còn bắt nhốt vợ con tôi”.
“Đông Phương Vũ, mày bây giờ là”
“Tôi là Đạo Kỳ Huyền,“ Đạo Kỳ Huyền nhanh cướp lời Đông Phương Mặc, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi không biết Đông Phương Vũ là ai, anh đừng nhận sai người.”
“Được rồi, Đạo Kỳ Huyền, phải không?” Đông Phương Mặc gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: “Mày từ đâu đến? Mau hủy bỏ cái gọi là cuộc hôn nhân tồi tệ giữa mày và Nhan Như đi, vợ con là của tao, trả lại họ cho tao, còn những thứ khác, mày có thể tùy ý lấy thứ mày thích, miễn là đừng đến chọc tức vợ con tao”.
“Vợ con của anh?” Đạo Kỳ Huyền chế nhạo lời nói của Đông Phương Mặc, sau đó hừ lạnh: “Xin hỏi Nhan Như và Tiểu Mao Vũ, họ có thừa nhận họ là vợ con của anh không?”