Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 581: Chương 581: Chú Không Phải Ba Con 7




Đông Phương Mặc còn chưa kịp lên tiếng, cửa xe đã bị Nhan Như đẩy ra, cô ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn Đông Phương Mặc, sau đó nhàn nhạt nói: “Đông Phương Mặc, xin lỗi, tôi tên là Nhan Như, tôi không nhớ tôi từng là vợ của anh khi nào, vậy nên”

“Nhan Như chỉ là tên giả của em,“ Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của Nhan Như, sau đó khó chịu gầm gừ: “Sáng mai tôi có thể khôi phục thân phận em.”

“Cho dù lấy lại được thân phận, tôi cũng là Tịch Mộ Tuyết.” Có lẽ bởi vì có sự xuất hiện của Đạo Kỳ Huyền, nên Nhan Như không sợ anh, cô lạnh lùng tiếp tục nói: “Xin lỗi, Đông Phương thiếu gia, Tịch Mộ Tuyết đã từng là nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia, có nghĩa là tôi từng gả cho Đông Phương Vũ, nhưng tôi chưa từng gả cho Đông Phương Mặc, vậy nên, tôi không phải vợ của anh.”

Nghe Nhan Như nói mà Đông Phương Mặc tức muốn hộc máu, vừa định nói lại thì Tiểu Mao Vũ đang ngủ trong vòng tay của Nhan Như cũng tỉnh dậy, bé liếc nhìn Đông Phương Mặc rồi lanh lảnh nói: “Chú cũng không phải là ba của con, ba con là Đạo Kỳ Huyền, chủ chỉ là một kẻ nói dối.”

Lúc này, Đông Phương Mặc thật muốn ngất đi, vợ con anh thậm chí còn không thừa nhận họ có quan hệ gì đến anh, mỗi người đều muốn phản bội lại anh.

Anh lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm, ngày mai ta sẽ có người tới làm xét nghiệm ADN, nhìn thoáng qua thì đã biết con là con gái của ta, con không thấy sao?”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“Đông Phương thiếu gia, xét nghiệm chỉ là phương pháp y học, chỉ có thể chứng minh một người nào đó có quan hệ huyết thống với một ai đó,” Đạo Kỳ Huyền nhàn nhạt nhắc nhở: “Cái gọi là quan hệ ba con, quan hệ vợ chồng, không thể cứng nhắc như vậy được, việc một người bị cưỡng chế thực hiện theo giấy tờ sẽ không được hạnh phúc, bây giờ vẫn con rất nhiều người như anh nhưng trên hết vẫn cần phải dựa vào tình cảm để duy trì một mối quan hệ, anh có thấy vậy không? “

Đông Phương Mặc sửng sốt, sau đó không nói gì, anh muốn xoa dịu mối quan hệ với Nhan Như, nhưng Nhan Như, người phụ nữ chết tiệt này sẽ không cho anh cơ hội, nếu anh để cô đi như thế này, anh nhất định sẽ không thể nhìn thấy cô nữa, làm sao anh có thể duy trì mối quan hệ giữa anh với cô?

“Đây là việc riêng của tôi,“ Đông Phương Mặc thẳng thừng trả lời, sau đó lạnh lùng nói: “Đạo Kỳ Huyền, bây giờ trời vẫn chưa sáng, cậu nên rời đi càng sớm càng tốt, sau đó đến Cục Dân chính Incheon, Hàn Quốc thay giấy đăng ký kết hôn của Nhan Như và cậu thành giấy ly hôn, nếu cậu không làm thì có thể giữ lại mấy cái tờ giấy chứng nhận đó, tôi sẽ khôi phục thân phận của Nhqn Như, lúc đó thân phận Nhan Như của cô ấy sẽ không còn nữa, mấy tờ giấy đăng ký kết hôn tự nhiên sẽ trở thành mớ giấy vụn.”

“Con không muốn ở lại”, Tiểu Mao Vũ ở trong xe hét lớn, sau đó nói với Đông Phương Mặc: “Chú không phải là ba của con, con muốn cùng ba về Hàn Quốc, con không muốn cùng kẻ nói dối như chú sống cùng nhau! “

Đạo Kỳ Huyền nhìn Tiểu Mao Vũ, sau đó nhìn Đông Phương Mặc, rồi nhàn nhạt nói: “Đông Phương Mặc, chính anh đã nghe thấy rồi đấy, cả Nhan Như và Tiểu Mao Vũ đều không muốn ở bên cạnh anh, tại sao anh phải làm khó mình chứ? Anh không biết dưa hái xanh không ngọt sao?”

“Dưa hái xanh không ngọt, còn hơn không có dưa ăn,” Đông Phương Mặc vô lý đáp lại, sau đó đôi mắt đen, sâu lạnh lùng quét qua mặt Đạo Kỳ Huyền: “Nếu cậu còn không rời đi thì đừng trách tôi, đến lúc rạng sáng, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát nói cậu phẫu thuật thẩm mỹ rồi đóng giả thành tôi, người không được gì đến lúc đó không phải tôi mà là cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.