“Anh hai, anh đang nói cái gì vậy?” Đông Phương Tuấn lúc này mới phát hỏa, không nhịn được hét lớn: “Mộ Như và em đều vô tội, dây dưa là có ý gì? Anh hiểu ý tứ của dây dưa? Nếu không biết dùng thành ngữ trong sách thì đừng khoe, em thì có thể làm được gì? Chứ đừng nói Mộ Như..”
“Lại là Mộ Như?” Đông Phương Vũ nhanh chóng cướp lời Đông Phương Tuấn, giọng nói của anh ta không khỏi tăng lên vài decibel, anh ta gầm gừ một cách không vui: “Đông Phương Tuấn, tôi sẽ nhắc nhở cậu một lần nữa, nếu cậu lại gọi là Mộ Như, thì tôi sẽ gọi cho anh cả của cậu biết những chuyện đã xảy ra tối nay. Tôi đoán, bài nghiên cứu cả cậu ở nước ngoài sẽ được duyệt trước thời hạn, cậu có tinh không?”
Mộ Như quay người và bước về phía “Nhất Thốn Mặc” trong khi hai anh em họ đang tranh cãi, cô cũng lười để ý đến họ, sự chân tình của Đông Phương Tuấn khiến cô không dám chọc giận Đông Phương Vũ xấu xa.
Vừa bước vào cửa đã thấy Liễu mẫu bưng một mâm bước lên lầu, vừa nhìn thấy cô Liễu mẫu liền cười nói: “Phu nhân sai tôi bưng cho nhị thiếu phu nhân chén cháo hạt sen, bà ấy hy vọng hai người họ sẽ sớm có con trai, để Đông Phương gia tiếp tục có người thừa kế.”
Nghe vậy, Mộ Như sửng sốt một hồi, bước chân dừng lại một chút, nhìn bóng lưng Liễu mẫu đang đi lên lầu, không khỏi nở nụ cười chua xót.
Cô kết hôn với Đông Phương Mặc, Liễu mẫu nấu cháo táo đỏ hoa huệ của cô, có tác dụng làm dịu thần kinh, trong khi Tịch Mộ Tuyết kết hôn với Đông Phương Vũ, Liễu mậu lại nấu cháo hạt sen để họ sớm có con trai.
Tại nhà họ Tịch ngày hôm đó, Tịch Mộ Tuyết nói rằng Đông Phương Mặc bị ung thư da, ước chừng anh ấy sẽ không còn sống được hai năm nữa, ước chừng kiếp này cô phải gặp tai ương, vì vậy mà ông trời đã cho cô lấy một người chồng như vậy, anh còn sống, thì cô là góa phụ sống, sau này anh chết, e rằng theo quy định của Đông Phương gia, cô chỉ có thể ở vậy làm góa phụ cả đời trong “Nhất Thốn Mặc” này, phải không?
Lúc mới bước tới cửa vươn tay định đẩy cửa phòng của mình, thì coi nhận ra Đông Phương Vũ cũng đã đi tới, đẩy cửa phòng bên cạnh, nhưng ánh mắt lại nhìn cô đầy ẩn ý.
Cô chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, vì vậy cô lo lắng muốn nhanh chóng vặn mở khóa cửa rồi đẩy cửa đi vào, nhưng con người càng lo lắng lại càng đi chậm hơn, cô không biết tại sao đột nhiên toát mồ hôi hột, lòng bàn tay của cô luôn bị trượt khi nắm tay nắm khóa cửa. Nó sao lại không quay được.
Nhìn thấy cô như vậy, Đông Phương Vũ liền duỗi tay ra, dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của cô và tay nắm khóa cửa trong lòng bàn tay, đầu anh ở ngay trên đầu cô, vì cô mà hạ thấp hơn. Hơi thở nóng rực phả ra, trên cổ cô nhanh chóng nổi lên một tầng phấn hồng, rất quẫn bách.
“Chị dâu, chị căng thẳng cái gì?” Giọng nói đùa giỡn của Đông Phương Vũ từ trên đầu cô vang lên, sau đó tay anh hơi nắm chặc hơn, khóa cửa mở ra.
Cô nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, bước vào cửa, đóng cửa lại một cái ‘rầm’, cô vội vàng đến quên cả lời cảm ơn.
Vừa bước vào, cả người dựa vào cửa, hai tay đè lên bộ ngực nhấp nhô, thở dốc, Đông Phương Vũ chết tiệt vừa nãy ở gần cô phun hơi thở lên cổ cô, khiến cô không thể giải thích cảm giác hơi quen thuộc đó.
Thở được một lúc, nhịp tim của cô ổn định trở lại, cô mở tủ lấy bộ đồ ngủ bước nhanh vào phòng tắm, cô chỉ muốn tắm cho thật nhanh, vì người đã tắm xong sẽ bình tĩnh lại một chút.