Khi cô còn đang tắm trong phòng tắm, nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ bên cạnh, Mộ Như không khỏi khó chịu lẩm bẩm, Đông Phương gia rất giàu, nhưng bức tường lại không sử dụng chất liệu tốt có cách âm.
Cô vội vàng tắm rửa rồi bước ra phòng ngủ, tiếng rên ở phòng bên cạnh dường như còn lớn hơn, có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tịch Mộ Tuyết “A... ô.....”
Mộ Như nhanh chóng lấy cây bút ghi âm mà Đông Phương Tuấn đưa cho cô, nhanh chóng mở ra, ngay sau đó cô đã nghe thấy tiếng của cả lớp, cô ổn định một chút, nhanh chóng tìm sách giáo khoa, vở và bút để ghi chép.
Bật thật to giọng của máy ghi âm, không biết là giọng ở phòng bên cạnh trầm xuống hay bị giọng nói trong máy ghi âm áp đảo, tóm lại là cô không nghe thấy nữa.
Trong lòng thầm nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại, cuối cùng cũng yên tâm bắt đầu học bài, cô nghĩ tối nay có lẽ sẽ thức đêm xem có học xong bài trong máy ghi âm này không.
Tuy nhiên, cây muốn lặng nhưng gió chẳng muốn ngừng, không mất nhiều thời gian, sau khoảng nửa giờ, âm thanh mơ hồ từ căn phòng bên cạnh lại vang lên, decibel của âm thanh này cao đến mức âm thanh của máy ghi âm không thể chặn lại.
“A... Vũ...” Giọng của Tịch Mộ Tuyết cường điệu như thể cô ta đang kêu cứu trong đau khổ nhưng lại truyền đến một niềm hạnh phúc khó tả.
Mộ Như vội lấy tay che tai, cố gắng cách ly âm thanh khỏi thính giác của mình, tuy nhiên, đôi tay dường như không có tác dụng cách ly nào cả, âm thanh dường như truyền ra với một sức mạnh xuyên thấu.
Cuối cùng cô cũng đẩy máy ghi âm và cuốn sách ra xa một cách không khoan nhượng, rồi nhanh chóng nhảy lên giường, kéo chăn bông trùm kín đầu, tự hỏi liệu như vậy có cắt đứt được tiếng**** hay không.
Dường như bị cô lập, đương nhiên không phải 100%, nhưng âm thanh đó quả thực nhỏ hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn nghe thấy, nhưng rốt cuộc không rõ ràng như vậy.
Cô đang định hít một hơi dài, còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói trong trẻo đột nhiên truyền vào tai cô: “Có khó chịu không?”
Cô theo bản năng giật mình, sửng sốt một hồi, cô lập tức phân biệt được âm thanh không phải từ phòng bên cạnh, mà là từ phòng của chính mình, hơn nữa âm thanh đến từ...
Cô chậm rãi rút đầu ra khỏi chăn, chỉ thấy Đông Phương Mặc đã ngồi trên xe lăn ở bên cạnh giường, lúc này trên tay anh ta đang cầm một chiếc cpu.
“Mặc dù, tôi không thể quan hệ với em, nhưng—” Đông Phương Mặc theo bản năng dừng lại khi đang nói nói, rồi nở một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt anh, nụ cười này là do khuôn mặt già giặng của anh. Vì vậy mà nó có nhiều phần giống ác quỷ trong phim kinh dị hơn.
“Nhưng tôi không thể để em bị chị gái en bắt nạt một cách ngạo mạn như vậy, đúng không?” Giọng nói của Đông Phương Mặc rõ ràng là đang giễu cợt.
Mộ Như còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh vươn cánh tay thô bạo nhanh chóng ấn tắt đèn trên tường, căn phòng vốn dĩ sáng sủa liền chìm vào bóng tối không nhìn thấy ngón tay của anh.
Hiệu quả cách âm của các phòng trong Đông Phương gia không tốt nhưng hiệu quả cản sáng rất tốt, ngay cả rèm cửa dày từ trần đến sàn cũng có màu đen xám, khi tắt đèn vào ban đêm, ánh sáng từ sân vườn của “Nhất Thốn Mặc” sẽ không thể qua khe hở mà chiếu vào.
Trong bóng tối, Mộ Như sợ tới mức cuộn mình dưới chăn, bên tai truyền đến tiếng sột soạt, cô biết Đông Phương Mặc đang cởi quần áo, hiển nhiên anh định đêm nay sẽ ở trong phòng cô.