“Tịch Mộ Như, em sợ cái gì?” Trong bóng đêm truyền đến thanh âm quỷ dị, tiếp theo cảm giác phần giường bên cạnh bị lúng xuống.
“Em... em không...” Giọng của Mộ Như không ngừng run rẩy, gần như không thể nói hoàn toàn chính xác.
“Không có?” Giọng nói khàn khàn già giặng hiển nhiên là đang mỉa mai, Mộ Như còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên một cánh tay duỗi ra, trực tiếp đem người cùng chăn kéo vào trong vòng tay.
“Em không...” Giọng nói của Mộ Như đã sợ đến mức kinh hãi, suýt chút nữa khóc không thành tiếng mà hét lên: “Đông Phương Mặc... làm ơn... Em không khó chịu... Em có thể nhịn được......” “
“Em có thể giữ được không?” Giọng nói già giặng của Đông Phương Mặc rõ ràng là đang giễu cợt cô, trong bóng tối, cánh tay ôm Mộ Như càng tăng lên rõ ràng: “Em bảo em có thể kìm chế được, nhưng sao khi em lại nghe thấy tiếng ồn ào ở phòng bên cạnh mà trốn lên giường?”
“Vì giọng ở bên cạnh quá sốc, giống như có một bóng ma vậy.” Mộ Như nhanh chóng ngụy biện rồi nói: “Từ nhỏ em đã rất sợ nghe thấy những âm thanh trong phim kinh dị“.
Thật tiếc khi Đông Phương Mặc đã không trả lời sau khi nghe những lời của cô, thay vào đó, anh đưa tay ra nhanh chóng kéo chăn bông ra khỏi người cô, sau đó—
Cô không thể không dùng tay sờ soạng để đẩy tên ác quỷ đang đến gần mình, tuy nhiên, cô hiểu rằng hành động của mình là hoàn toàn không cần thiết, bởi vì Đông Phương Mặc không những không tránh mà còn nhanh chóng duỗi tay ra, da cô chạm vào làng da xạm như vỏ cây, lạnh như rắn, cô lập tức hét lên một cách sợ hãi “A”
“Ừ, cứ hét lên như vậy, to hơn” giọng nói của Đông Phương Mặc hiển nhiên rất hài lòng với tiếng hét của cô: “Chúng ta sẽ cố gắng đè ép âm thanh của phòng bên cạnh.”
Mộ Như liền ngậm miệng lại, nghiến răng chịu đựng bàn tay lạnh lẽo cùng lớp da thịt như vỏ cây mơn man trên cơ thể, nhưng cô không chống cự nữa.
Mà căn phòng bên cạnh dường như đã bước vào một cỗ trắng xóa, Tịch Mộ Tuyết không biết có phải bị kích thích bởi tiếng hét vừa rồi của cô hay không, mà lúc này cô ta lại hét to hơn: “A… A Vũ…Oh...... “
Mộ Như chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, giọng nói của Tịch Mộ Tuyết lớn đến mức không chỉ xuyên qua vách tường, mà còn xuyên qua màng nhĩ của cô, không ngừng vang lên trong tâm trí cô.
Cô gần như theo bản năng đưa tay lên che tai, cô không còn quan tâm đến cơ thể mình nữa, điều duy nhất trong đầu cô lúc này là phải cô lập giọng nói của Tịch Mộ Tuyết khỏi thính giác của mình.
“Hừ, cô ta hét to quá, giống như con chó cái lò xo vậy, em có bịt tai lại cũng vô dụng.” Giọng nói của Đông Phương Mặc vang lên rõ ràng bên tai mang theo vẻ châm chọc khàn khàn cổ quái: “Việc duy nhất em phải làm là chỉ việc hét to hơn cô ta.”
Nghe Đông Phương Mặc nói xong, Mộ Như gần như ói ra máu, đang định công khai mắng mỏ thì lại nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi sẽ tìm cách khiến em hét to hơn cô ta. Em không thể thua cô ta tất cả mọi thứ được, có đúng không? “
“Không...” Mộ Như vừa mở miệng phun ra một chữ, chưa kịp nói ra lời quan trọng, miệng của cô đã nhanh chóng bị Đông Phương Mặc dùng miệng chặn lại, sau đó—
Cô cảm giác được hơi thở nóng rực của Đông Phương Mặc phả vào mặt, làn da như vỏ cây trên mặt anh gần như áp sát vào da mặt cô, cọ sát vào làn da của cô, giống như vô số con cào cào đang bò trên mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, mặc dù ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy Đông Phương Mặc, nhưng cô vẫn lo lắng, lo lắng vì mắt cô đã thích nghi với bóng tối, dần dần sẽ nhìn thấy anh.
Mộ Như nhắm mắt lại cố tưởng tượng người đàn ông đang nằm trên người mình lúc này chính là người đàn ông đã tổ chức hôn lễ với mình, cứ nghĩ đến khuôn mặt của chú rể thì đương nhiên là khuôn mặt của Đông Phương Vũ, nhưng cô biết rằng Đông Phương Mặc đã có khuôn mặt đó trước khi xảy ra vụ tai nạn xe hơi.
Ảo tưởng thực sự là liều thuốc xoa dịu tốt nhất, cơ thể cô không còn run nữa, thậm chí cô đang dần dần cho phép mình thích nghi với bàn tay như vỏ cây của anh đang đi khắp cơ thể cô.
“A...” Cô hét lên đau đớn, hoang mang cùng sợ hãi từ miệng cô phát ra, lập tức xé toạc bầu trời trên người Mộ Như, đồng thời, cô ngất đi trong tích tắc.
Mộ Như không biết cô đã ngất đi bao lâu, nói chính xác là cô không biết đêm qua Đông Phương Mặc đã quằng cô bao lâu, tóm lại sau khi tỉnh lại, trên người cô như không còn là của mình, bên cạnh cũng không có ai.
Ánh sáng yếu ớt bên ngoài khung cửa sổ màu đen xám, có vẻ như trời đã rạng sáng. Cô ngồi dậy khỏi giường cả hai tay chống đỡ cơ thể mình, sau đó nhấc chăn bông lên, và sau đó—
“A!” Cô lại hét lên, nhưng cô lấy tay che miệng lại...
Cô vùi đầu vào lòng bàn tay và khóc thầm, đêm qua Đông Phương Mặc đã dùng thứ ghê tởm này để nói chuyện với phòng tân hôn của cô.
Đêm qua, Tịch Mộ Tuyết được phục vụ chồng mình là Đông Phương Vũ, nhưng cô đã phải chịu sự sỉ nhục của Dongfang Mặc với những thứ kinh tởm như vậy, có lẽ đây là sự khác biệt giữa số phận của cô và Tịch Mộ Tuyết?