Lúc trở về Đông Phương gia trời đã tối, Đông Phương Vũ đã lâu không gặp lại xuất hiện ở phòng khách, thấy cô trở lại, cậu ta sửng sốt một hồi, sau đó cười lớn một tiếng hỏi: “Chị dâu, chị là...đi học về sao?”
Mộ Như sửng sốt một hồi, vừa định trả lời câu hỏi của Đông Phương Vũ, liền nhìn thấy Đông Phương Anh Vũ cũng ở trên sô pha, vì vậy lập tức lễ phép chào hỏi: “Chào chú hai!”
“Thiếu phu nhân” Đông Phương Anh Vũ gật đầu lia lịa, rồi thản nhiên hỏi: “Nghe Mai nói, hình như cô đã từng có chồng ở đây rồi? Cô muốn về đó không phải là không để mắt tới Đông Phương gia chúng tôi sao? Người đàn ông đó là ai vậy? Có thể cho tôi biết tên không?”
“Người đó là Nam Cung Tần, CEO của tập đoàn Nam Cung ở Singapore.” Đương nhiên, người trả lời không phải Mộ Như mà là Đông Phương Vũ. Cô nhìn thấy khóe miệng anh ta hiện lên một tia giễu cợt không thể xóa: “Chú hai, có khả năng là chú vẫn còn muốn biết điều gì đó. Anh cả tôi có lẽ sẽ ra mặt cho gia đình chị dâu dạy bảo Nam Cung Tần.
Đông Phương Anh Vũ sửng sốt một lúc khi nghe những lời của Đông Phương Vũ, sau đó tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Cung Tần có gì mà đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ Đông Phương gia chúng ta phải trả lại người phụ nữ đã lấy được rồi sao? A Mặc, cậu ấy sẽ không khoan nhượng đúng không? Đó thật sự là một chuyện xấu hổ đối với Đông Phương gia... “
“Anh trai tôi không nói đưa Mộ Như- chị dâu tôi trở về” Đông Phương Tuấn vừa từ cửa bước vào, đã nghe thấy lời nói của Đông Phương Anh Vũ rất không vui nói: “Anh trai tôi nửa tháng trước đã nói. Bây giờ, Mộ Như là vợ của anh ấy. Nam Cung Tần đang muốn đồi vị hôn thê của anh ta. Nhưng thay vì đến tìm anh tôi thì lại đến tìm Tịch Viễn Trình để đồi.”
“Đúng vậy, A Mặc đã rất đúng khi làm như vậy. Nó là trụ cột mà Đông Phương gia chúng ta nên có” Đông Phương Anh Vũ ngay lập tức khen ngợi Đông Phương Mặc, và sau đó nhìn Đông Phương Tuấn và nói: “Còn con, A Tuấn, không chỉ phải chăm chỉ học tập mà đồng thời con phải học hỏi nhiều điều từ anh trai con, thể diện của Đông Phương gia rất quan trọng... “
Mộ Như lặng lẽ đi lên lầu khi Đông Phương Anh Vũ đang giáo dục Đông Phương Tuấn. Những điều họ nói không liên quan đến cô, không ai trong số họ sẽ lo lắng hay quan tâm đến việc của cô. Thông thường, họ sẽ đối xử với cô như thể cô không hề tồn tại.
Buổi cơm tối, Đông Phương Vũ đã không thấy đâu, Đông Phương Mặc cũng không thấy đi xuống, không biết người ta có còn ở “Nhất Thốn Mặc” hay không, tóm lại là anh rất thần bí.
Trên bàn ăn, Đông Phương Mai phàn nàn với Đông Phương Tuấn với vẻ mặt ủ rũ: “Nhà họ Tịch không giữ lời về hôn ước mà gả con gái của mình cho Đông Phương gia chúng ta. Bây giờ gặp khó khăn, ông ta còn không biết xấu hổ đến Đông Phương gia cầu hôn ước. Ông ta còn muốn gả con gái lớn của ông ta cho A Vũ. Còn nói đây chỉ là một ý tưởng bất chợt. Ông ta coi Đông Phương gia chúng ta là nhà họ Tịch của mình sao? Ông muốn cái gì cũng được? “
Mộ Như cúi đầu im lặng ăn, thật ra cô biết Đông Phương Mai cố ý nói chuyện này với cô, có nghĩa là bà cũng xem cô là sao chổi, nhìn xem, Đông Phương gia đã cưới cô rồi. Nhưng Nam Cung Tần -một khách hàng lớn, lại cắt đứt liên lạc với tập đoàn Đông Phương, người ta đã thông báo khoản thanh toán năm ngoái vẫn bị trì hoãn.
“Mẹ, mẹ đang nói về nhà họ Tịch thì mẹ cứ nói về nhà họ Tịch, đừng kéo Mộ Như vào, Mộ Như thì liên quan gì đến chuyện này chứ?” Đông Phương Tuấn nghe lời nói của mẹ liền không nhịn được lên tiếng bảo vệ Mộ Như
“A Tuấn, mẹ đã nói với con Mộ Như là chị dâu của con, con đã nhớ chưa?” Giọng điệu của Đông Phương Mai ngay lập tức trở nên nghiêm nghị: “Tên của Mộ Như chỉ có anh trai con và mẹ mới có thể gọi. Con và A Vũ thì phải gọi là chị dâu.”