“Con...” Ngay khi Đông Phương Tuấn ngẩng đầu lên nói từ “con” thì cậu ấy đã nhìn thấy Đông Phương Mặc đang ngồi trên xe lăn trong than máy.
Đông Phương Mặc vẫn còn nguyên hình ảnh bị một lưỡi dao sắc bén chém ngang trên khuôn mặt đầy vết chai chằng chịt, nhưng Mộ Như đã rất quen với việc đó, nên bây giờ cũng không sợ hãi nữa, chỉ lẳng lặng dời chiếc ghế kế bêb ra ngoài để cho Đông Phương Mặc vào.
“A Mặc, Tịch Viễn Trình đã đi chưa?” Đông Phương Mai thấy Đông Phương Mặc dừng lại ở bàn, liền nở một nụ cười nịnh nọt.
“Đã đi rồi,“ Đông Phương Mặc giọng nói khàn khàn, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào, sau đó nhàn nhạt nói: “Tịch Viễn Trình là một con cáo già, A Vũ, ước chừng phải hy sinh rồi, dì Mai ngày mai dì bảo người hầu dọn dẹp căn phòng bên cạnh phòng tôi và cho A Vũ một căn phòng mới. Cậu ấy quanh quẩn ở bên ngoài cả ngày. Sau một thời gian dài, ngay cả Khuông Doanh Doanh cũng không bắt câu được. Kế hoạch kết hôn của chúng ta tôi nghĩ việc kết thông gia với nhà họ Khuông đã bị hủy. Vậy nên hãy để cậu ấy kết hôn sớm, để cho người phụ nữ Tịch Mộ Tuyết chăm sóc cậu ấy. “
“A Mặc, con để A Vũ kết hôn là không sai, nó thật sự nên có một phụ nữ để chăm sóc nó, nhưng trên đời này còn rất nhiều cô gái, tại sao con lại phải cho nó kết hôn với nhac họ Tịch?” Đông Phương Mai nhìn Đông Phương Mặc khó hiểu, sau đó không chút lưu tình lẩm bẩm: “A Mặc, sao con lại làm thế này? Con không nghĩ thêm cho mình sao? Dù sao Tịch Mộ Tuyết vốn là...”
Những lời của Đông Phương Mai rõ ràng là không thích nghe theo Đông Phương Mặc, chỉ lạnh lùng nghe anh nói: “Dì Mai, tôi có thêm vào hay không là việc của riêng tôi. Mấu chốt bây giờ là sòng bạc ngầm của chúng ta đã bị Thị trưởng Khuông nhấm tới. Nếu nhà họ Tịch gặp khó khăn, Đông Phương gia của chúng ta nhất định sẽ bị liên lụy. “
Đông Phương Mai ngừng nói, đương nhiên Mộ Như không dám xen vào nửa lời, cô luôn nhớ rõ lời cảnh cáo của Đông Phương Mặc với mình việc không nên hỏi thì không nên hỏi.
Mặc dù biết Đông Phương Vũ sẽ kết hôn với Tịch Mộ Tuyết nhưng Mộ Như không biết chính xác khi nào sẽ kết hôn. Ngày hôm sau Đông Phương Mai đã sắp xếp cho A Mẫn và một người hầu khác dọn dẹp căn phòng bên cạnh đã bị bỏ trống..
Trước đây, Đông Phương Vũ sống ở “Trúc Viên”, cùng Đông Phương Tuấn sống trong cùng một tòa nhà, nhưng Đông Phương Mặc nói là một người đàn ông của Đông Phương gia đã kết hôn, anh ta nên sống trong khu nhà chính. Đây là quy tắc của Đông Phương gia.
Ban đầu, căn phòng mới của Đông Phương Vũ nên được bố trí ở tầng ba, nhưng căn phòng ở tầng ba được dùng để chứa một số đồ lặt vặt và chưa được sửa sang. Bây giờ đã không kịp để sửa lại, vì vậy phòng của Đông Phương Vũ tạm thời được bố trí trên tầng hai, kế bên phòng của Mộ Như.
Chỉ là ba ngày sau, Đông Phương Vũ sắp cùng Tịch Mộ Tuyết kết hôn, cô đang ở trong vườn tỉa cây, người hầu A Mẫn chạy tới phía cô.
“Thiếu phu nhân, dì Mai bảo người mau quay lại phòng khác, nói rằng người mới sắp đến” A Mẫn thở hổn hển, nói có chút vội vàng.
“Người mới đến?” Mộ Như sửng sốt một hồi mới phản ứng kịp, nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: “Nhị thiếu gia hôm nay kết hôn sao? Thế nhưng Đông Phương gia cũng không có một chút hoan ái?”
Quả thực là vậy, bây giờ rất khác với hoàn cảnh khi cô kết hôn với Đông Phương Mặc cách đây hơn 20 ngày. Lúc đó “ Nhất Thốn Mặc” nào là đèn nào là lễ hội, khắp nơi đều có hoa hồng và hoa loa kèn tạo nên một sự kiện hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, trong “Nhất Thốn Mặc” cũng không có động tĩnh gì, thời điểm lúc này cũng đã là buổi tối, chẳng lẽ Đông Phương Vũ không bày tiệc cưới cho hôn lễ của mình sao?
Điều này không phù hợp với quy tắc của những gia đình hào môn, phải không?