Mộ Như còn đang thắc mắc thì nghe A Mẫn nói nhỏ: “Thiếu phu nhân, cô không biết sao? Vợ của nhị thiếu gia là chị em song sinh của người- Tịch Mộ Tuyết. Tôi nghe nói Tam thiếu gia rất tức giận, nhưng lại không biết vì lý do gì.” Chúng ta đã thỏa thuận với Nhị thiếu gia và nhà họ Tịch, bọn họ không được phép làm hôn sự, chỉ để Nhị thiếu gia lái xe đến đón cô ta về. “
A Mẫn vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng còi xe ô tô ở trước cổng “Nhất Thốn Mặc”, Mộ Như nhìn lại thì thấy Đông Phương Vũ đã trở về với chiếc xe thể thao của mình, trên ghế lái phụ là Tịch Mộ Tuyết với chiếc váy cưới trắng tinh.
Khoé miệng cô nở một nụ cười giễu cợt, mặc dù cô và Tịch Mộ Tuyết là chị em sinh đôi nhưng vì số phận lại rất bất công, vì dù sống chung dưới một mái nhà nhưng họ lại được đối xử rất khác nhau.
Trong nhà họ Tịch, cô luôn là cái bóng của Tịch mộ Tuyết, là người lau mông cho cô ta, và bất cứ khi nào cô ta làm sai, cô luôn là người bị trừng phạt.
Khi còn nhỏ, dưới sự hướng dẫn của má Vương, điều cô mong chờ nhất là có một gia đình riêng, nghĩ rằng mình sẽ kết hôn và sẽ không bao giờ phải chịu bất kì hình phạt nào thay Tịch Mộ Tuyết nữa.
Tuy nhiên, ai có thể ngờ rằng sự việc lại có chiều ngược như vậy, cô và chị em sinh đôi Tịch Mộ Tuyết lại kết hôn với anh em sinh đôi Đông Phương Mặc và Đông Phương Vũ như thế.
Trong tương lai, liệu có xảy ra chuyện Tịch Mộ Tuyết làm sai thì lại đẩy cô lên, khiến cô phải chịu hình phạt thay cô ta không?
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!” Nhìn thấy cô sững sờ, A Mẫn gọi cô hai lần.
“À, tôi đi qua ngay.” Mộ Như cuối cùng cũng hoàn hồn, rồi nhanh chóng đi về phía sảnh tầng một của “Nhất Thốn Mặc“.
Vừa bước vào đại sảnh, cô đã thấy Đông Phương Vũ đang bước vào cùng với Tịch Mộ Tuyết trong chiếc váy cưới màu trắng, tuy Đông Phương Vũ cũng mặc đồ trắng, nhưng đó lại là trang phục bình thường, trông rất khác với chiếc váy cưới trắng của Tịch Mộ Tuyết. Nó làm cho mọi người cảm thấy rằng đây không phải là lễ cưới, mà là một cuộc họp gia đình.
Chỉ có Đông Phương Tuấn và Đông Phương Mai, cùng người chú thứ hai của anh ta là Đông Phương Anh Vũ, thế nhưng Đông Phương Mặc lại không có mặt. Cô ta đã trở thành em dâu của cô, sẽ không ai vui nếu chuyện này đổ lên đầu bất kì ai.
Đông Phương Vũ biết Đông Phương Mai thấy không quen khi nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn chỉ vào Đông Phương Anh Vũ và Đông Phương Mai rồi nhẹ nhàng giới thiệu, đây là chú hai còn đây là dì Mai, sau đó đưa Tịch Mộ Tuyết lên lầu.
Không có đám cưới hoành tráng, không có lễ hội, thậm chí không có tiệc cưới, bữa tối là đồ ăn do Liễu mẫu nấu, trong bữa ăn, Đông Phương Mai vẫn chưa ra ngoài, không cần phải nói, Đông Phương Mặc chắc chắn tối nay sẽ không ăn cùng họ, nhất định là đang trốn vào một góc buồn bực, nên lúc này chỉ có cô và Đông Phương Tuấn ở nhà.
Liễu mẫu cùng cô bưng thức ăn lên bàn ăn, thấy Đông Phương Vũ và Tịch Mộ Tuyết còn chưa xuống lầu, cau mày hỏi Đông Phương Tuấn: “Tam thiếu gia, người có thể lên lầu gọi Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân xuống nhà ăn tối. “
“Tôi không đi, bọn họ muốn ăn cũng không biết tự xuống sao?” Đông Phương Tuấn tức giận nói, rồi tự nhiên bước đến bàn, dùng đũa chuẩn bị ăn.