Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 542: Chương 542: Con Bé Là Con Của Ai 3




Ánh mắt cô ta bất giác quét về phía cô gái nhỏ đang nắm tay Đông Phương Mặc, trong lòng không khỏi hừ mũi: Con của Nhan Như, vậy ra là con của Tịch Mộ Như thật rồi!

Đứa bé này trông khoảng năm tuổu, nó không phải là đứa bé mà Tịch Mộ Như đã mang thai năm năm trước sao?

Lúc đó Đông Phương Mai nói với cô ta Tịch Mộ Như đang mang thai, nhưng cô lại mang thai đứa con của Đông Phương Vũ, mà Đông Phương Vũ đã bị giết sau vụ nổ trên du thuyền năm đó, vì vậy đứa con trong bụng Tịch Mộ Như của cậu ta.

Bây giờ, cô ta biết Đông Phương Mặc không phải là thái giám, vì vậy cô ta tự hỏi liệu đứa bé mà Tịch Mộ Như mang thai là con của Đông Phương Vũ hay Đông Phương Mặc?

Nhưng bất kể là của Đông Phương Vũ hay Đông Phương Mặc, thì đều là con của Đông Phương gia, có lẽ Đông Phương Mặc sẽ chấp nhận nó.

Đông Phương Mặc nói vài ngày nữa anh sẽ kết hôn, chuyện này có nghĩa là đứa con của Nhan Như đã nằm trong tay anh, thì Nhan Như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn kết hôn với Đông Phương Mặc vì đứa bé.

Không, cô ta không thể để Nhan Như, tức là Tịch Mộ Như thật, kết hôn với Đông Phương Mặc một lần nữa, bởi vì một khi họ đăng ký kết hôn, thì sau này rất khó để cô ta chia cắt hai người họ.

Vì vậy, không cần biết đứa bé do Đông Phương Mặc mang về có phải là con của Đông Phương gua hay không, tóm lại nó là con của Nhan Như, nếu cô ta tìm cách khiến đứa bé này biến mất khỏi Nhất Thốn Mặc, thì Nhan Như chắc chắn sẽ hỏi tội Đông Phương Mặc.

Đến lúc đó, hai người họ không chỉ không nói đến chuyện kết hôn, mà theo tính cách của Nhan Như, thì nhất định sẽ coi Đông Phương Mặc là kẻ thù.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Đông Phương Mặc không biết trong lòng Tịch Mộ Như này suy nghĩ cái gì, anh vừa rồi đã nói xong những gì cần nói, liền dẫn Tiểu Mao Vũ đi về phía Mặc Viên.

Tiểu Mao Vũ buộc phải đi theo Đông Phương Mặc, nhưng đồng thời quay đầu lại nhìn vị Tịch Mộ Như vẫn đang đứng trong sân, cô bé không khỏi hỏi lại: “Chú ơi, người dì giống hệt mẹ con là ai? “

“Đó là chị gái của mẹ con,” Đông Phương Mặc trả lời một cách tự nhiên mà không cần nhìn Tiểu Mao Vũ, rồi anh kiên nhẫn nói thêm, “Có phải chị gái sinh đôi của mẹ con.”

“Sinh đôi?” Tiểu Mao Vũ nhíu mày, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Sinh đôi có nghĩa là giống nhau đúng không ạ?

“Đúng vậy, xem ra con rất thông minh.” Đông Phương Mặc nắm tay Tiểu Mao Vũ đi vào đại sảnh, sau đó nói lớn với Liễu mẫu trong nhà hàng: “Liễu mẫu, giúp tôi chuẩn bị hai cái đầu cá sư tử, tôi nghĩ đứa bé này sẽ thích ăn đầu cá sư tử.”

“Con không thích đầu cá sư tử”, Tiểu Mao Vũ nhanh chóng phủ nhận lời nói của Đông Phương Vũ, rồi nói với Liễu mẫu: “Bà ơi, con thích ăn bánh cao lương hấp, mẹ nói bánh cao lương hấp là ngũ cốc thô, trẻ con ăn ngũ cốc thô mới có thể phát triển tốt.”

“Vậy thì chuẩn bị làm bánh cao lương hấp đi,” Đông Phương Mặc hiển nhiên không có kiên nhẫn để tranh luận với Tiểu Mao Vũ, sau đó tiếp tục nắm tay cô bé đi về phía lầu hai, đồng thời nói: “Ta dẫn con đi xem phòng, buổi tối con sẽ ngủ ở đó.”

Tiểu Mao Vũ biết dù có vùng vẫy cũng vô ích nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo anh lên phòng của Đông Phương Mặc ở tầng 2, vừa bước vào đã thấy trên tường treo một tấm ảnh cưới rất lớn.

Người đàn ông trong bức ảnh cưới là ba của cô bé Đạo Kỳ Huyền, không, người đó là kẻ nói dối Đông Phương Mặc đang nắm tay bé, người phụ nữ là dì trong sân trông giống hệt mẹ bé, bởi vì trong bức ảnh là người phụ nữ cũng có tóc mái dày trên trán, đó chắc chắn không phải là mẹ của bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.