“Xương không bị gãy,” Nghê Vân Hà lắc đầu, sau đó liếc nhìn đôi bàn tay thanh tú nhuốm máu của Tiểu Mao Vũ, nhẹ nhàng nói thêm: “Tự dưng mình cảm thấy mình không thể chết được, nhưng mình lại không biết làm sao để trốn thoát?”
Tiểu Mao Vũ nhìn Nghê Vân Hà, rồi lại nhìn những chiếc lồng khác có những người bạn ánh mắt đã đờ đẫn, rồi nghẹn ngào nói: “Đừng sợ, mình nhất định sẽ tìm cách cứu bạn, ba ba của mình rất mạnh mẽ, ba ba nhất định sẽ đến cứu mình.”
Mấy cô gái nhỏ nghe những gì Tiểu Mao Vũ nói, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bé, đương nhiên họ không tin bé, bởi vì ở nơi này không ai có thể tìm được, hơn nữa bé là người mới được đưa đến đây, thì làm sao tìm được bé?
Tiểu Mao Vũ cũng đã nghĩ đến câu hỏi này, bé rất khó hiểu vì hiện tại bé không có cách nào để thông báo cho ba mình, điện thoại đã bị lấy đi, cũng đồng nghĩa với việc sợi dây liên kết giữa bé và ba cũng bị cắt đứt.
Trong lòng tuy có chút lo lắng, nhưng trên mặt bé lại không biểu lộ ra ngoài, sau đó nói với Nghê Vân Hà: “Đừng sợ, cũng đừng nhượng bộ cái tên bán nam bán nữ kia, ba ba nhất định sẽ đến cứu mình, tên xấu xa kia sẽ bị ba ba đánh cho thảm hại.”
“Chúng tôi không thể trốn thoát”, một cô gái lớn hơn một chút bên cạnh bé lắc đầu nói, “Chúng ta đã bị bắt ở đây, rồi sẽ bị cái người gọi mà mẹ kia bán đi, chúng ta không thể thoát khỏi đây, trước khi bạn đến, bà ta đã nói những đứa không nghe lời sẽ bị bán đi trước, những đứa ngoan ngoãn sẽ được ở trong tay bà ta.”
Cô bé còn chưa nói hết lời, lúc này cánh cổng sắt bị đẩy ra cùng với một tiếng nổ lớn, ba đứa bé gái bảy tám tuổi vừa được bà ta đưa đi cùng, bây giờ bị bà ta xách vào, bà ta vung roi quất mạnh vào người họ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Bắt tất cả vào lồng cho tôi,“ bà mẹ BT tức giận gầm gừ, sau đó vung roi đánh ba bé gái vài cái, sau đó hừ lạnh: “Tao không muốn đánh chúng mày, nếu sáng mai chúng mày vẫn không tính ra, thì đừng trách tao độc ác, tao sẽ cho chúng mày uống thuốc, chúng mày tự nhiên sẽ ngoan ngoãn cho tao đánh.”
Tiểu Mao Vũ mở to mắt nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt, cảnh tượng này vô hình trung như câu truyện cô giáo ở trường mẫu giáo, bà mẹ bán nam bán nữ lập tức trở thành mụ phù thủy già hung ác trong chuyện Bạch Tuyết.
Người được gọi là mẹ này hiển nhiên không hài lòng với đôi mắt trong sáng của Tiểu Mao Vũ, bà ta hừ lạnh với bé: “Mày không có nhiều thời gian rảnh đâu, nếu đêm nay mày vẫn không chịu đi theo tao, vậy thì đừng trách tao độc ác mang mày nhốt vào lồng.”
Tên bán nam bán nữ rời đi, cửa sắt nặng nề đóng lại, ba cô gái nhỏ vừa mới bị nhốt trong lồng thấp giọng nức nở.
Đến lúc đó, Tiểu Mao Vũ mới hiểu sự tự do ngắn ngủi của bé là khởi đầu của bài kiểu tra tâm lý, bất kỳ cô gái nhỏ nào mới được đưa đến đều có khoảng thời gian như vậy, đó là chuyện đầu tiên mà bà mẹ sử dụng để phá vỡ ý chí trong lòng của bạn, khiến bạn vô thức chấp nhận vì quá sợ hãi.
Không được, bé phải tìm cách trốn thoát, không thể ở đây quá lâu, ít nhất phải báo cho ba cô để va biết bé đang bị nhốt ở đây.