Sau khi nhận được cuộc gọi từ Tiểu Mao Vũ, Đạo Kỳ Huyền ngay lập tức đưa ra quyết định, đó là đến Tân Hải để cứu Tiểu Mao Vũ, vì con bé chính là con gái anh, đứa con gái mà anh đã nuôi gần 5 năm.
“Anh không thể đi,“ Park Yongjun ngay lặp tức ngăn anh lại, sau đó có chút lo lắng nói: “Jisun vẫn còn ở Tân Hải, tôi đã gọi điện cho Jisun nhờ con bé cứu Tiểu Mao Vũ rồi, tôi tin...”
“Tôi phải đi,“ Đạo Kỳ Huyền nhanh chóng chặn lại lời của Park Yongjun, sau đó kéo cánh tay anh ta ra nói, “Tình hình bây giờ rất phức tạp, sim mà Tiểu Mao Vũ sử dụng đã không còn nằm trong tay con bé nữa, bây giờ nó nằm trong tay của hai kẻ bắt cóc, chúng đòi tôi 30 triệu, chúng nói nếu không đưa thì chúng sẽ giết Tiểu Mao Vũ”.
“Không, họ không nên biết sự tồn tại vủa anh khi bắt Mao Vũ?” Park Yongjun ngay lập tức trở nên khó hiểu: “Tại sao họ lại đòi anh 30 triệu?”
“Tôi nghĩ hai kẻ bắt cóc này quad tham vọng, đáng lẽ chúng phải đưa Tiểu Mao Vũ cho chủ của chúng, nhưng khi chúng cướp điện thoại di động của Tiểu Mao Vũ thì đã dùng chiếc điện thoại này gọi cho tôi để tống tiền.” Đạo Kỳ Huyền nói với Park Yongjun, anh vừa đi xuống lầu vừa nói: “Được rồi, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi nhất định phải về Tân Hải cứu Tiểu Mao Vũ.”
“Nhưng anh ta đang ở Tân Hải, nếu anh ta biết chuyện thì sao?” Park Yongjun nhắc nhở.
“Tôi không thể lo nhiều như vậy được nữa”, Đạo Kỳ Huyền nói với Park Yongjun rồi anh bước vào xe: “Mau đưa tôi ra sân bay, lần này tôi phải sử dụng các phương tiện độc đáo nhất để không trì hoản thời gian.”
Park Yongjun do dự một lúc, sau đó nhanh chóng mở cửa bước lên xe, vừa khởi động xe vừa nói: “Tôi sẽ cố gắng tìm một nơi kín đáo ở Tân Hải, anh nên ở trong bóng tối, cố gắng không trực tiếp chạm mặt với anh ta.”
Đạo Kỳ Huyền không nói, thực ra anh không muốn đến Tân Hải, lần trước Nhan Như bị anh ấy bắt từ Paris về Tân Hải, anh cũng chưa từng đến Tân Hải tìm Nhan Như, ang nghĩ đó là chuyện riêng của hai người họ, anh đã cố gắng hết sức để không đến Tân Hải.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nhưng lần này thì khác, lần này có sự xuất hiện của Tiểu Mao Vũ, nhưng Tiểu Mao Vũ lại bị bắt cóc ở Tân Hải, anh cảm thấy rất bứt rứt khi nghĩ đến con bé.
Đông Phương Mặc chết tiệt, tự cho mình là người có năng lực, thậm chí còn khiến Tiểu Mao Vũ gặp tai nạn, từ góc độ này, anh không dám giao cho cả Nhan Như và Tiểu Mao Vũ cho anh ấy.
Đêm lại đến, Đông Phương Mặc u ám bước vào Nhất Thốn Mặc, cả ngày nay không có tin tức của Tiểu Mao Vũ khiến anh vô cùng lo lắng.
Lúc đầu, anh tin chính Tịch Mộ Tuyết (tức là Tịch Mộ Như giả) đã đưa Tiểu Mao Vũ đi, vì Tịch Mộ Như giả rất muốn lấy anh, sau khi biết anh muốn cưới Nhan Như, cô ta luôn không cam lòng.
Vậy nên hôm nay anh đã phái người theo dõi vào Tịch Mộ Như giả đã chuyển đến biệt thự Tử Vân từ sáng sớm, hy vọng có thể tìm ra manh mối nhỏ nhất trong hành động của cô ta.
Nhưng rốt cuộc anh cũng phải thất vọng vì hôm nay Tịch Mộ Như chỉ đi đến một trung tâm thể hình, cô ta đã tập thể hình được vài năm nên đã xin thẻ thành viên ở trung tâm thể hình đó, nên hình thể của cô ta vẫn được duy trì tốt.
Hôm nay, như thường lệ Tịch Mộ Như dành hơn hai giờ trong trung tâm thể hình, khi cô ta bước ra khỏi trung tâm thể hình, thì đã thay một bộ quần áo khác, khuôn mặt của cô ta đỏ bừng, cho thấy cô ta thực sự đến đó tập luyện.
Cuộc sống của Tịch Mộ Nhú rất bình thường, như thể cô ta còn không biết Tiểu Mao Vũ biến mất, chẳng lẽ cô ta thực sự không bắt Tiểu Mao Vũ đi?
Nếu vậy thì Tiểu Mao Vũ đã bị bắt đi đâu?