Ban đầu Đạo Kỳ Huyền dự định trực tiếp bay đến Tân Hải, nhưng sau khi xuống máy bay, anh nhanh chóng phát hiện ra tín hiệu được gửi từ sim của Tiểu Mao Vũ đã không còn ở Tân Hải nữa, mà là ở một thành phố cách xa Tân Hải hàng trăm km.
Anh nhanh chóng thuê một chiếc xe để đến đó, anh đã từng thề sẽ không lái xe, lần này vì Tiểu Mao Vũ nên anh cho phép mình có ngoại lệ.
Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai thấp, áo khoác cổ cao, đeo kính râm rộng vành ở sống mũi, sau khi thuê xe, anh nhanh chóng lái xe đến thành phố G.
Trước khi đi anh có gọi điện lại cho 2 tên bắt cóc, hỏi chúng đang ở đâu, 2 người đúng là tham lam, họ yêu cầu anh ra ngân hàng gửi 30 triệu, khi nhìn thấy 30 triệu trong thẻ thì họ sẽ trả con lại cho anh.
Anh hừ mũi, nói với hai kẻ bắt cóc qua điện thoại là anh không tin lời hứa của bất kỳ ai, anh đã mang theo 30 triệu tiền mặt, tức là 4,2 triệu đô la Mỹ, anh muốn họ một tay giao người một tay giao tiền.
Sau khi cúp điện thoại của kẻ bắt cóc, Park Jisun gọi đến, có lẽ là Park Yongjun đã điện cho cô ấy,s au khi hỏi về tình hình, Park Jisun nói: “Tôi sẽ gấp rút đến trung tâm thành phố G, chúng ta sẽ gặp nhau ở thành phố G.”
Vào ban đêm, Tâm Hải lại được bao phủ bởi ánh đèn neon sáng rực rỡ, xe của Đông Phương Mặc phi nước đại trên đường cao tốc hướng về phía Thành phố G.
Tin tức mới nhất mà A Hạo báo cho anh là hôm nay Nhan Như đã nghe một cuộc gọi, nhưng đó không phải là của Tiểu Mao Vũ, mà là của Đạo Kỳ Huyền, nói cách khác, là Đông Phương Vũ đã gọi cho cô.
Tin tức khác là Đông Phương Vũ đã đến Tân Hải và đang trên đường đến thành phố G, chuyện này cũng cho thấy Tiểu Mao Vũ không còn ở Tân Hải nữa mà đang ở thành phố G.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tiểu Mao Vũ ở trong căn phòng ẩm thấp, tối tăm, vào ban đêm, ai đó mang đến một ít bánh lạnh đến, rồi đóng sập cửa lại.
Sau khi trời tối, cửa sổ không cho ánh sáng lọt vào, căn phòng ẩm thấp tối tăm này đột nhiên chìm trong bóng tối, bé không thể nhìn thấy những cô gái nhỏ khác như Nghê Vân Hà đang ở trong lồng sắt.
“Ba của bạn thực sự sẽ đến cứu bạn sao?” Giọng nói của Nghê Vân Hà phát ra từ trong bóng tối, giọng nói rụt rè, nhưng có một chút mong đợi.
“Đúng vậy, chắc chắn là vậy”, Tiểu Mao Vũ trả lời chắc chắn, “Mình tin vào ba mình.” Bé tin vào ba, vì bà là người yêu thương bé nhất, ba sẽ cho bé bất cứ thứ gì mà bé muốn, bé bị bắt cóc, chắc chắn ba sẽ đến cứu bé.
“Bố bạn đến cũng vô ích”, một cô bé lớn tuổi khác đứng trong bóng tối nói, “Ngôi nhà này được làm bằng sắt, ba bạn không thể mở cửa được.”
“Ba ba mở được, nhất định có thể mở được,” Tiểu Mao Vũ vẫn kiên định quan điểm của mình, trong bóng tối lặng lẽ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, như để tự làm mình vui lên: “Ba ba rất có năng lực, ba ba có thể làm được mọi thứ, ba ba là người tuyệt vời nhất”.
Lúc này Đạo Kỳ Huyền đã gặp mặt hai kẻ bắt cóc, anh nhìn chằm chằm vào Mặt Sẹo và Ác Long lạnh lùng nói: “Tôi đã mang theo ba mươi triệu đến rồi, con gái tôi đâu?”
Mặc Sẹo và Ác Long không bao giờ nghĩ rằng ba của đứa bé kia thực sự đến tìm họ, họ không bàn bạc với anh về chuyện một tay giao tiềm một tay giao người, họ cũng không tiết lộ cho anh nơi họ đang ở.