Tất nhiên, Mặt Sẹo và Ác Long không biết sim trong điện thoại của Tiểu Mao Vũ không phải là sim thông thường mà là sim đặc biệt, loại thẻ này có thể gửi định vị khi được lắp vào điện thoại thông thường, Đạo Kỳ Huyền có thể tìm đến đây là nhờ định vị vị trí.
Sau khi nhìn thấy Đạo Kỳ Huyền, hai người họ sợ tới mức hoảng sợ, đột nhiên phát hiện ra bà của đứa bé gái đó chính là Đông Phương Mặc, Đông Phương Mặc là người một tay che trời ở Tân Hải, nhất thời họ không dám khiêu khích.
Bên ngoài luôn bị đồn thổi Đông Phương Mặc là thái giám, nên khi chị đại yêu cầu họ bắt cóc một cô bé treo ra khỏi Nhất Thốn Mặc, họ không nghĩ cô bé đó lại là con của Đông Phương Mặc.
Bây giờ Đông Phương Mặc đến tìm họ, hai người họ cân nhắc giữa chị đại và Đông Phương Mặc, cuối cùng đưa ra quyết định họ thà xúc phạm chị đại hơn là Đông Phương Mặc, thà xúc phạm kẻ xấu xa còn hơn là quý ông cao quý.
Hai người họ lập tức ngoan ngoãn kể về chuyện Tiểu Mao Vũ bị bán vào chợ đen, cuối cùng quỳ trên mặt đất van xin lòng thương xót: “Thực xin lỗi Đông Phương thiếu gia, chúng tôi thật sự không biết con bé đó là con của anh, nếu chúng tôi biết con bé đó là con của Đông Phương Mặc, thì cho chúng tôi 10 lá gan, chúng tôi cũng không dám bắt cóc nó.
“Có người bảo các người bắt cóc con gái của tao?” Đạo Kỳ Huyền không tiết lộ thân phận thật sự cho hai người họ, bọn họ muốn nhầm anh là Đông Phương Mặc, thì cứ cho bọn họ nhận lằm đi, hiện tại quan trọng là Tiểu Mao Vũ còn những chuyện khác thì không là gì cả.
“Đúng”
Hai người vừa mở miệng nói một tiếng, liền bị hai phát súng liên tiếp từ phía sau giết chết, Đạo Kỳ Huyền nhanh chóng nằm xuống đất, lúc anh ngẩng đầu lên, xung quanh im lặng không có một bóng người.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Là ai?” Anh sửng sốt một lúc, lập tức biết mình bị bẫy, sau lưng có tiếng còi cảnh sát vang lên, hiển nhiên là đang đi về hướng của anh.
Anh nhanh chóng nằm xuống đất, trượt xuống đường ống thoát nước bên cạnh, chiếc xe máy mà Park Jisun lái đến đang đợi anh bên dưới, thấy anh trượt xuống, chiếc xe máy nhanh chóng chạy về phía anh, anh chỉ cần bước lên ghế sau của Park Jisun thì liền nhấn ga, chiếc xe máy nhanh chóng lao ra ngoài.
Đông Phương Mặc đã cho người theo dõi manh mối của Đạo Kỳ Huyền, ngay khi đến thành phố G, A Hạo nói với anh vị trí nơi Tiểu Mao Vũ bị giam đã được tìm thấy, anh có thể lập tức đi cứu Tiểu Mao Vũ, nêu cứu được Tiểu Mao Vũ, thì có thể xoa dịu phần nào mối quan hệ đang căng thẳng của anh và Nhan Như.
Đông Phương Mặc lập tức ném cho A Hạo một cái nhìn ngưỡng mộ, tuy không nói cho A Hạo biết Nhan Như chính là Tịch Mộ Như, nhưng anh ta hẳn là đã đoán được, cho nên mới nói như vậy.
Tiểu Mao Vũ ngồi co ro trong căn phòng lạnh lẽo, bé ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ nhỏ duy nhất, trong lòng thầm nghĩ nếu ba ba đến, nhất định sẽ tới cửa sổ nhỏ tìm bé trước.
Nhưng bé đã nhìn rất lâu, rất lâu, cổ đã đau nhức, cũng không đợi đến khi ba đến, dù sao bé cũng là một đứa bé, sức chống đỡ của cơ thể có hạn, bé quá mệt mỏi mà đã ngủ gục trên lối đi.
Đạo Kỳ Huyền và Park Jisun đến tòa nhà nơi Tiểu Mao Vũ bị giam giữ, ban đầu họ định tìm nơi giam giữ Tiểu Mao Vũ, nhưng khi vừa vào tầng hầm của tòa nhà này, họ bất ngờ phát hiện nơi này hoàn toàn không có một mạng người.