Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 564: Chương 564: Con gái em có phải con tôi không 7




Tịch Mộ Tuyết cúp máy, ném điện thoại lên sô pha, nghĩ đến cú điện thoại vừa rồi của Ác Long, cô ta dứt khoát hét lên: “Đứa con hoang chết tiệt này thực sự có một người bố giàu có, bây giờ là Mặt Sẹo and Ác Long đã tăng số tiền giao dịch lên ba triệu, đây rõ ràng là tống tiền.”

“Mày có mắng ở đây cũng có ích gì?” Tịch Viễn Trình liếc nhìn đứa con gái ngu ngốc của mình, sau đó bình tĩnh phân tích: “Việc mày phải làm bây giờ là nhanh chóng tìm cách kết hôn với Đông Phương Mặc, khi đó một nửa tài sản của Đông Phương Mặc sẽ trở thành của mày, cứ như vậy thì đừng nói là ba mươi triệu, ngay cả 3 tỷ cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

“Kết hôn với Đông Phương Mặc, ba cho là dễ sao?” Tịch Mộ Tuyết khá coi thường lời nói của va mình, sau đó hừ lạnh: “Mấy năm nay là đã kéo con xuống, nếu không có ba, thì con có thể kiếm được tiền từ lâu rồi, cũng sẽ không đến mức giả làm Tịch Mộ Như.”

“Tao đang kéo mày xuống?” Tịch Viễn Trình hiển nhiên không thích nghe con gái nói lời này, lập tức không vui nói: “Tao không trách mày là tốt lắm rồi, nếu như bảy năm trước, mày đồng ý cưới Đông Phương Mặc mà không để Mộ Như làm thế thân, thì hôm nay nhà họ Tịch của chúng ta có lẽ vẫn còn ở Tân Hải, mày có lẽ vẫn là Đông Phương phu nhân vát vàng vát bạc đầy người, còn tao vẫn là chủ tịch của nhà họ Tịch.”

Tịch Viễn Trình dừng lại, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Nếu nói đúng thì mày mới là ngườihại nhà họ Tịch, ngược lại Mộ Như của tao mới là người giúp nhà họ Tịch.”

“Mộ Như của ông, vậy sao ông không đi tìm con gái nhỏ đó của ông đi?” Tịch Mộ Tuyết lập tức hét lên một tiếng, sau đó rất không vui nói: “Hừ, ông ngoan ngoãn ở lại đây đi, tôi không muốn ông nhúng tay vào việc của tôi, tôi đang cố đưa đưa Đông Phương Mặc ra khỏi người phụ nữ đó, bây giờ tôi đã bị Đông Phương Mặc đuổi ra khỏi Nhất Thốn Mặc, tôi không biết sau này liệu anh ta có tiếp tục đưa tiền cho tôi hay không nữa kìa.”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> . Đam Mỹ Hay

“Đông Phương Mặc chắc sẽ không đưa tiền cho mày,” Tịch Viễn Trình lạnh lùng nhắc nhở con gái, sau đó nhanh chóng nói: “Nhưng đứa bé mà mày vừa nhắc tới, nếu thật sự là con của Đông Phương Mặc, vậy, mày hãy đưa đứa bé này cho Đông Phương Anh Vũ hoặc Nam Cung Tần đi, có thể mày sẽ bán được nó với giá cao đấy, như vậy cha con ta cũng không cần lo ăn mặc nữa rồi.”

“Không,” Tịch Mộ Tuyết cự tuyệt mà không cần suy nghĩ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi giao con nhỏ đó cho Đông Phương Tuấn hoặc Nam Cung Tần thì nhất định Đông Phương Mặc sẽ biết Tiểu Mao Vũ là bị tôi bắt cóc, như vậy chẵn phải tôi tự tát mặt mình sao, không, tôi chỉ muốn chia rẽ anh ta với người phụ nữ đó, tôi chỉ muốn họ trở thành kẻ thù của nhau, như vậy, tôi sẽ có cơ hội kết hôn với Đông Phương Mặc, một nữa gia tài của Đông Phương Mặc sẽ là của tôi.”

Sau khi nghe cô ta nói xong, Tịch Viễn Trình nhíu mày, sau đó hỏi: “Vậy mẹ của đứa bé mà mày nhắc tới là ai? Đó là người phụ nữ mà Đông Phương Mặc muốn kết hôn sao?”

Đó là Tịch Mộ Như, đứa con gái mà ông vẫn luôn xem là sao chổi! Tịch Mộ Tuyết trả lời lòng, nhưng cô ta không nói như vậy.

Cô ta nói: “Không phải chính là Khuông Doanh Doanh đã chia tay với Đông Phương Mặc ba năm trước sao? Ai biết được cô ta nhặt đứa bé gái đó ở đâu về nuôi, bây giờ cô ta đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Đông Phương Mặc, làm Đông Phương Mặc lầm tưởng là con của mình, giờ lại muốn cưới cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.