Đông Phương Mặc rời đi, Nhan Như tức giận giậm chân, muốn đi cùng anh, nhưng Nhất Thốn Mặc vào thì dể mà ra thì khó hơn lên trời.
Cô vừa bước tới cổng Nhất Thốn Mặc, lập tức bị vệ sĩ chặn lại, sau đó rất lịch sự nói với cô nhưng lại rất thẳng thừng: “Cô Nhan Như, cậu Đông Phương đã ra lệnh không được cho cô ra ngoài, nên tôi rất xin lỗi, chúng tôi không thể cho cô ra ngoài khi chưa được cho phép.”
Nhan Như lo lắng mà cãi nhau vài câu với vệ sĩ, nhưng vệ sĩ lại coi lời của cô như gió thoảng bên tai mà phớt lờ cô, nên cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại Mặc Viên.
Buổi tối, đã đến giờ ăn tối, Đông Phương Mặc không có ở đó, nhưng Liễu mẫu vẫn làm cho cô một bữa tối thịnh soạn, sau đó vừa lịch sự vừa xa lánh đến mời cô ăn tối.
Nhan Như biết Liễu mẫu coi cô là Tịch Mộ Tuyết, mà Liễu mẫu thì chưa bao giờ thích Tịch Mộ Tuyết.
Nhan Như cũng không có ý định giải thích với Liễu mẫu là cô không phải Tịch Mộ Tuyết, hơn nữa, một khi nói rõ thân phận thật của mình, cô phải lấy lại thân phận là tình nhân của Đông Phương Mặc, cô hoàn toàn không muốn quay về những ngày đó lần nào nữa.
Vậy nên cô vẫn giả vờ mình là Tịch Mộ Tuyết, không quan tâm đến thái độ của Liễu mẫu, cô đi đến bàn, đối mặt với bàn đầy thức ăn, nhưng cô lại không có cảm giác ngon miệng, vì cô không biết Tiểu Mao Vũ của cô đang ở đâu.
“Liễu mẫu, khi nào thì A Mẫn trở về?” Nhan Như hỏi Liễu mẫu, người đang đứng ở một bên, buổi sáng Đông Phương Mặc có nói A Mẫn đã đưa Tiểu Mao Vũ ra ngoài.
“Tôi không biết,“ Liễu mẫu trả lời thành thật, “A Mẫn đã chuyển đến biệt thự Tử Vân với cô Tịch vào sáng sớm rồi, vẫn chưa biết sau này liệu cô ấy có trở lại Nhất Thốn Mặc để làm việc hay không, vì công việc chính của A Mẫn là chăm sóc cô Tịch.”
Nhan Như nghe vậy thì trái tim lập tức rung động, Tịch Mộ Tuyết là tình nhân của Đông Phương Mặc, mà Đông Phương Mặc lại hào phóng giao A Mẫn đến chăm sóc cô ta.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Khi còn là tình nhân hay thậm chí là vợ của Đông Phương Mặc, ở Nhất Thốn Mặc này, cô đã sống những ngày tháng tệ hơn cả một người hầu.
Cô định hỏi Liễu mẫu xem bà ấy có số điện thoại của A Mẫn hay không, nhưng lúc này điện thoại di động của cô lại đổ chuông, cô không khỏi sững sờ, sau đó nhanh chóng lấy ra xem là Đạo Kỳ Huyền gọi.
Cô nhìn Liễu mẫu đang đứng cách bàn ăn không xa, cô vội vàng nói với Đạo Kỳ Huyền bằng tiếng Hàn, mà Liễu mẫu rõ ràng là không hiểu tiếng Hàn.
“Nhan Như, em đang ở đâu? Em có nhìn thấy Tiểu Mao Vũ không?” Giọng Đạo Kỳ Huyền có chút lo lắng.
“Em đã ở Nhất Thốn Mặc, nhưng em vẫn chưa thấy Vũ Vũ,“ Nhan Như thành thật trả lời, sau đó hỏi: “Có chuyện gì vậy, Kỳ Huyền, Jisun đã trở về chưa?”
“Jisun vẫn chưa trở về, anh nghĩ mọi người vẫn còn ở Tân Hải, cô ấy có gọi điện nói là muốn đi tham quan Tân Hải.” Giọng Đạo Kỳ Huyền nhanh chóng vang lên, rồi hạ giọng: “Tối qua anh vừa nhận được điện thoại của Tiểu Mao Vũ.”
“Cái gì, anh nhận được điện thoại của Vũ Vũ?” Nhan Như sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: “Sao vậy? Vũ Vũ đã nói gì với anh?”
“Tiểu Mao Vũ nói con bé bị bắt cóc” giọng Đạo Kỳ Huyền tiếp tục, nhưng Nhan Như thì sững sờ.
Vũ Vũ bị bắt cóc, người bắt cóc con bé không phải là Đông Phương Mặc mà là hai người đàn ông xa lạ!