“Cái gì?” Mộ Như nghe Nam Cung Tần nói xong, kinh ngạc nhìn anh ta, tự hỏi tai mình có nghe nhầm không, nên nhếch môi hỏi lại: “Anh Nam Cung, anh vừa nói cái gì?
“Tôi nói tối nay chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ”, Nam Cung Tần thấy cô như vậy không khỏi cười, lấy tay vuốt mặt cô, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, tôi đã sai người chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Em đã ngủ ba tiếng liền rồi. Tôi sẽ cho người vào giúp em trang điểm và thay váy cưới, sau đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. “
“Không!” Mộ Như lập tức từ chối mà không hề suy nghĩ, sau đó nói ngay thẳng, “Nam Cung Tần, chuyện này chắc chắn sẽ không thành công đâu. Kết hôn là sự kiện trọng đại trong đời, không phải là một trò chơi. Dù chúng tôi đã có hôn ước nhưng nó đã chấm dứt khi tôi kết hôn với Đông Phương Mặc. Tôi đã kết hôn rồi, làm sao tôi có thể kết hôn với anh được chứ?”
“Mộ Như, tôi vừa nói rồi, và tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, tôi chưa từng coi cuộc hôn nhân của em với Đông Phương Mặc tồn tại,” Nam Cung Tần có chút sốt ruột nói: “Hơn nữa, em nguyện ý chung sống với Đông Phương Mặc cả một đời. Nhưng người đàn ông như anh ta có đáng để em hi sinh cả đời không?” Mộ Như bị Nam Cung Tần hỏi, cô sửng sốt một lúc, không biết phải trả lời như thế nào.
Nam Cung Tần không đợi cô trả lời, liền nhanh chóng trả lời cô: “Không đáng phải không? Đừng nói đến ngoại hình của anh ta. Tôi biết Mộ Như, em chưa từng phán xét ngoài hình của bất kì ai, nhưng anh ta không được khỏe mạnh. Điều này không có gì phải nghi ngờ. Tất nhiên, em cũng có thể nói rằng em có thể chịu đựng được, nhưng trong lòng em cũng hiễu rõ, em có thể chịu đựng được bao lâu? “
Mộ Như thở dài, cô có chịu được không?
Không, cô biết rất rõ điều này, nhất là khi Đông Phương Mặc dùng giả nam xấu xí đó để làm chuyện đó với cô vào đêm hôm đó, cô gần như nôn ngay tại chỗ vì ghê tởm.
Bây giờ, mỗi khi nằm trên chiếc giường lớn đó, trong đầu cô luôn hiện ra hình ảnh giả nam xấu xí khiến cô không khỏi buồn nôn, hai ngày gần đây cô phải vào nhà vệ sinh liên tục vì buồn nôn.
Nhưng, dù vậy cô cũng đã tự nhận số phận của mình rồi, cô là vợ của Đông Phương Mặc, anh là người chồng mà Thượng đế sắp đặt cho cô, cô có muốn trốn cũng không được.
“Tôi...” Mộ Như nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng thu hết dũng khí nói: “Tôi có thể chịu được. Vì tôi là vợ của Đông Phương Mặc, tôi nên chịu đựng những gì anh ấy cho tôi! “
Nam Cung Tần nghe Mộ Như nói như vậy thì có chút kinh ngạc, bởi vì anh ta không ngờ Mộ Như lại nói như vậy, đồng thời càng làm cho anh ta thêm tin tưởng ý nghĩ ban đầu của anh ta là đúng. Vì cô vốn dĩ là một người phụ nữ tốt hiếm có.
“Nhưng mà, tôi sẽ cảm thấy đau lòng,“ Nam Cung Tần lại lên tiếng, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ về nói, “Mộ Như, em nên làm vợ tôi. Hai người chúng ta đã gặp nhau cách đây 5 năm và đã có hôn ước. 5 năm trước, chúng ta đã định sẵn cả cuộc đời ở bên nhau, vì vậy, tôi không thể để em chịu nỗi đau mà em không nên chịu. Tôi phải kéo em ra khỏi tên ma quỷ Đông Phương Mặc đó. “
“Anh Nam Cung, cám ơn ý tốt của anh”, Tịch Mộ Như cảm động sau khi nghe xong lời anh ta nói, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chỉ là, đây có lẽ chỉ là mơ tưởng của một mình anh, Đông Phương Mặc, anh ấy nhất định sẽ không để cho anh cướp vợ của anh ấy. “