Nghe Nam Cung Tần nói, Mộ Như càng lo lắng, nhìn Nam Cung Tần chằm chằm hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
“Đương nhiên là muốn em.” Nam Cung Tần đáp lại lời của cô rất chắc chắn, nhìn cô rồi cười trầm thấp nói: “Mộ Như, đừng căng thẳng như vậy, tôi không phải Đông Phương Mặc, cũng không sợ như Đông Phương Mặc, đúng chứ? “
Mộ Như liếc anh ta một cái, nói thật thi Nam Cung Tần là một người tài giơi, so với khuôn mặt như vỏ cây già có vết chai nghìn năm của Đông Phương Mặc, anh ta còn đẹp trai hơn gấp trăm lần.
Cô không biết tại sao, bây giờ cô không còn sợ khi nhìn thấy Đông Phương Mặc, nhưng cô lại có sự sợ hãi không thể giải thích được khi nhìn thấy Nam Cung Tần, cô luôn cảm thấy Nam Cung Tần không đơn giản như cô tưởng.
“Anh Nam Cung, tôi với Đông Phương Mặc đã kết hôn. Đây là sự thật không thể thay đổi”, Mộ Như thận trọng nói, không chút lưu tình đi về phía sau ghế sô pha, sau đó nhanh chóng nói: “Cho nên, anh không thể cưới tôi được. Xin anh nhận hai trăm triệu từ nhà họ Tịch. Là nhà họ Tịch có lỗi với anh, tôi cũng có lỗi với anh. Tôi xin lỗi anh, cũng xin anh hãy tha thứ cho tôi! “
Mộ Như nói xong lập tức đứng dậy cúi đầu trước Nam Cung Tần, liên tục nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
“Được rồi, Mộ Như”, Nam Cung Tần vội vàng vươn tay kéo cô- người vẫn đang cúi đầu, sau đó cười nói: “Em tại sao phải xin lỗi? Chuyện em kết hôn Đông Phương Mặc từ đầu đến cuối đều không phải lỗi của em. Không phải em muốn cưới Đông Phương Mặc, mà là ba em và chị gái em ép em. Khiến em trở thanh thế thân kết hôn với Đông Phương Mặc, vì vậy lỗi không phải ở em mà là ở ba em và Tịch Mộ Tuyết.”
Nghe Nam Cung Tần nói xong, Mộ Như sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng biện hộ: “Đúng vậy, lúc đầu quả thực đó không phải ý của tôi, nhưng sau này, khi anh đến “Nhất Thốn Mặc”, tôi đã không chọn đi theo anh, tóm lại đó vẫn là lỗi của tôi, cho nên... “
“Đó không phải là lỗi của em”, Nam Cung Tần lại tiếp tục lời nói của mình, vẫn mỉm cười nói: “Mộ Như, ai ở trong hoàn cảnh đó mà lại còn là ở trước mặt Đông Phương Mặc, đều khiến mọi người kinh hãi. Tôi không thể mang em đi trước mặt một người đàn ông hống hách như Đông Phương Mặc. Tôi không trách nếu em không chọn đi cùng tôi, bởi vì cho dù em có chọn bỏ anh ta và đi theo tôi, thì Đông Phương Mặc cũng nhất định không buông tha cho em. Anh ta chắc chắn sẽ hành hạ em vì sự lựa chọn của em, vì vậy tôi không trách em, bởi vì những lựa chọn của em đều là bị ép buộc mà không phải là tự nguyện. “
“Không phải như vậy”, Mộ Như càng lo lắng hơn sau khi nghe những lời của Nam Cung Tần, vì vậy cô vội vàng giải thích: “Thật ra...”
“Được rồi, Mộ Như, đừng nói nữa”, Nam Cung Tần hiển nhiên không muốn nghe cô nói tiếp, liền xua tay: “Cuộc hôn nhân của em với Đông Phương Mặc là bất hợp pháp. Không cần nói em cũng rất rõ ràng, bởi vì em không làm giấy đăng ký kết hôn, đồng thời mọi người đều biết Đông Phương Mặc chỉ là một tên bất lực, vì vậy em vẫn còn là một thiếu nữ, thế nên tôi quyết định đêm nay sẽ kết hôn với em, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau trở về Singapore, ở Singapore các cô gái trên 18 tuổi đã có thể Đăng ký kết hôn, sáng sớm ngày mai chúng ta liền đăng ký kết hôn, vậy là chúng ta đã vợ chồng hợp pháp, Đông Phương Mặc sẽ không thể yêu cầu em đi trở về. “