Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 413: Chương 413: Đừng bao giờ mê luyến 1




Đông Phương Mặc liếc nhìn người phụ nữ đang run rẩy trong vòng tay anh, sau đó gật đầu, xoay người đưa Mộ Như đi về phía cửa, nhưng đáng tiếc anh lại bị Nam Cung Tần chặn lại.

“Anh Đông Phương, trò cá cược của chúng ta vẫn chưa bắt đầu, ai thắng ai thua vẫn chưa biết rõ, làm sao anh có thể đưa Tịch Mộ Như đi bây giờ?“. đam mỹ hài

Đông Phương Mặc gầm rừ, nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay anh, dùng đầu ngón tay thô ráp lau nước mắt trên má cô, nhìn móng tay nhô cao của cô, thì thào nói: “Chờ anh, anh nhất định sẽ thắng, anh nhất định sẽ đưa em trở về.”

Nghe xong lời này, trong mắt Mộ Như lại tràn đầy chất lỏng ấm áp, nhưng là không có lăn xuống, trầm giọng hỏi: “Đua xe có nguy hiểm không?”

Đông Phương Mặc sững sờ, thân thể đông cứng lại, nguy hiểm, tất nhiên là nguy hiểm, đây là trận chiến sinh tử, người thắng thì sống, người thua có thể chết, không chừng sẽ què quặt, nhưng chắc chắn sẽ không còn nguyên vẹn.

Nhưng thay vì nói thật, Đông Phương Mặc lại cười nhẹ nói: “Không nguy hiểm lắm, có lẽ chỉ là lái xe nhanh hơn bình thường một chút, đường xấu hơn, hơn nữa nếu thực sự nguy hiểm thì anh nhất định sẽ không đồng ý chơi đâu.”

Nghe được những gì anh nói, trái tim vốn dĩ đang treo lơ lững của Mộ Như cũng bình thường trở lại, vừa nghĩ tới, cô chỉ là tình nhân của Đông Phương Mặc, nếu thật sự là nguy hiểm, thì Đông Phương Mặc sẽ không vì cô mà làm vậy, huống hồ cô không phải Khuông Doanh Doanh.

Đông Phương Mặc sải bước ra ngoài, chuẩn bị tất cả các đạo cụ cho cuộc đua của mình, Mộ Như mặc vest vừa dài vừa to, trông vô cùng buồn cười.

Bước tới, vừa cúi xuống nhặt quần áo trên mặt đất lên, Nam Cung Tần nhàn nhạt nói: “Tịch Mộ Nhú, quần áo của em trên mặt đất bị bẩn rồi, vào trong thay đi, hơn nữa gió trên đảo rất mạnh, quần áo của em mỏng manh, nên mặc quần áo ấm áp cho đỡ lạnh, em đừng lo lắng, hện tại tôi đã đồng ý với Đông Phương Mặc chuyện đua xe, trước khi đua xe sẽ không bao giờ vi phạm quy tắc, tôi sẽ không ép buộc em.”

Mộ Như trầm mặc chốc lát, rồi gật gật đầu, sau đó đi theo một người giống như hầu gái đi vào cửa bên kia, vừa nghĩ vừa thay quần áo.

Nam Cung Tần thấy cô rời đi rồi cuối cùng biến mất trong cánh cửa, sau đó anh ta cúi xuống nhặt quần áo trên sàn lên nhìn kỹ hơn, khóe miệng nở một nụ cười kỳ quái, anh ta ném nó cho người đàn ông mặc đồ đen, lạnh lùng ra lệnh: “Lấy quần áo và giày này đưa cho cô ấy, để cô ấy leo lên đỉnh của Đảo Tứ Hoàn rồi ngồi xuống, đến giờ chơi rồi.”

“Vâng!” Người mặc đồ đen đáp lại, sau đó thu dọn quần áo, quần áo và giày của Mộ Như, xoay người chạy về phía cửa.

Nam Cung Tần cau mày, châm thuốc, hút một ngụm mạnh, cầm ống nhòm nhìn Đông Phương Mặc đang nói chuyện với thuộc hạ ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Đông Phương Mặc, cuộc đua này, cho dù kết quả như thế nào, cho dù anh có chín cái mạng, có thể sống một cách thần kỳ, anh cũng không có cơ hội giành được Tịch Mộ Như.

Tịch Mộ Như lúc đầu không phải là hôn thê của anh, vị hôn thê của anh là Tịch Mộ Tuyết, trước khi anh và Tịch Mộ Như kết hôn, người mà anh yêu cầu là Tịch Mộ Tuyết, người anh muốn kết hôn cũng là Tịch Mộ Tuyết.

Có câu: Của ai nên thuộc về người nấy, nên tôi sẽ đưa cho anh những gì vốn dĩ thuộc về anh, anh có phúc thì hãy hưởng không cần cảm ơn tôi, tôi luôn là người tốt bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.