Đảo Tứ Hoàn là đảo hoang lớn nhất trên biển, núi trên hoang đảo không cao nhưng những con đường được dọc theo đảo rất hiểm trở, đây là nơi tổ chức các cuộc đua xe của thế giới ngầm, xây dựng đặc biệt để giữ lấy sự sống, tiền thuê cũng rất đắt.
Đông Phương Mặc là người kế thừa của tập đoàn do Đông Phương gia vun đắp từ khi còn nhỏ, vì vậy không giống như người em trai Đông Phương Vũ, anh luôn phải tập trung vào việc học, nên anh chưa bao giờ sử dụng những thứ như đua xe.
Tất nhiên, anh chưa từng đua xe không có nghĩa là kỹ năng chơi xe của anh kém, hơn nữa anh rất kiệm lời, khi cha mẹ còn sống, anh muốn lúc nào cũng làm cho cha mẹ thấy anh đã lớn hơn so với em trai Đông Phương Vũ.
“Hay là, tôi đi thay anh?” A Hạo nhìn hòn đảo Tứ Hoàn nguy hiểm, nghĩ Đông Phương Mặc chưa từng đua xe, ngồi xe lăn đã hai năm, chỉ mới đi lại bằng chân gần đây, anh không còn linh hoạt như trước, anh làm thế nào để đua xa?
“Haha, tôi cũng muốn anh đua thay tôi”, Đông Phương Mặc lắc đầu cười, “Nhưng cô ấy cần tôi, tôi nhất định phải tự mình chiến thắng.”
A Hạo im lặng sau khi nghe những lời này, trong khi chú Liễu ở bên cạnh thận trọng hỏi: “Đai thiếu gia, cô Khuông bây giờ đã không sao rồi, còn cô Tịch... có đáng để anh mạo hiểm không?”
Đông Phương Mặc sửng sốt, sau đó nhanh chóng trả lời: “Trong bụng cô ấy vẫn còn đứa con của Đông Phương gia, đây là người thừa kế của Đông Phương gia, tôi có thể để yên được không?”
Đây là cái cớ mà anh tự đưa ra, sở dĩ anh muốn quan tâm đến sinh tử của Tịch Mộ Như là vì trong bụng cô có một đứa con của Đông Phương gia, mọi việc anh làm bây giờ đều vì đứa bé đó.
Chú Liễu và A Hạo ngừng nói ngay lập tức, sau đó trọng tài cách đó không xa đã kêu Đông Phương Mặc nhanh chóng tiến lên, rõ ràng đó là dấu hiệu sinh tử, bởi vì đây là cuộc đua xe sinh tử.
Toàn bộ khế ước sinh tử đã viết rất rõ ràng, có thắng hay không phụ thuộc vào sống chết, không thể gây trở ngại cho bên còn lại vì sự cố này, tất nhiên, trọng tài vẫn nói chúng tôi hy vọng cả hai sẽ được còn sống, dù sao quan trọng nhất chính vẫn là cuộc sống, mong hai người sẽ xem nhẹ thắng thua, coi trọng cuộc sống hơn.
Cả Đông Phương Mặc và Nam Cung Tần chỉ cười, trọng tài nói như không nói, cả hai đều coi mạng sống là rất quan trọng, nhưng họ cũng muốn giết chết lẫn nhau.
Khi Đông Phương Măch lên chiếc xe đặc biệt của mình, tất nhiên, chiếc xe này thực ra không phải của anh, bởi vì anh không chơi cái này, mà là trợ lý của anh, A Hạo, A Hạo đã từng là một tay đua F1 quốc tế hàng đầu, chỉ vì một lần bị thua, nên anh ta không còn đua nữa.
Lúc anh ngẩng đầu lên, đã thấy trên đỉnh núi thấp, Tịch Mộ Như đã được đưa lên, cô đang nhìn về phía xe của anh.
Anh lập tức đưa tay vẫy vẫy tay với cô, ý là anh nhìn thấy cô, để cô yên tâm anh nhất định sẽ đưa cô trở về an toàn, sẽ không bao giờ để những người hại cô yên ổn.
Với một tiếng súng, trận đấu bắt đầu, chân của Đông Phương Mặc ngay lập tức đạp ga, chiếc Ferrari màu bạc phi nước đại, nhanh chóng đuổi theo Nam Cung Tần để nhìn thấy chiếc Ferrari màu xanh.
Khoảng cách không xa, 11 năm trước Nam Cung Tần là quán quân của tay đua thế giới ngầm còn Đông Phương Mặc là tân binh, nhưng điều này không có nghĩa là tân binh nhất định không thắng.
Khi đến gần góc cua thứ nhất, hai người bắt đầu tranh giành vị trí, chiếc Ferrari màu xanh dương hiển nhiên muốn ép chiếc Ferrari màu bạc vào sát hàng rào bảo vệ, ý đồ của anh ta rất rõ ràng....