Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 419: Chương 419: Đừng bao giờ mê luyến 7




Năm năm sau

Cape Town, Nam Phi

Nam Phi tháng 10 rất đẹp, hoa sim nở trắng cả một góc trời, hai bên đường đua nhau khoe sắc Dù ở thủ đô hành chính Pretoria hay Johannesburg đâu đâu cũng thấy biển tím.

Những bông hoa tím huyền ảo của loài hoa mào gà nở rộ trên khắp các cành cây, nối tiếp nhau, từng cánh hoa bay khắp bầu trời như những bông tuyết, phủ kín cả khu chợ phố.

Nằm trong khách sạn Table Bay Superior ở Cape Town, trong một căn phòng đơn sang trọng, một người phụ nữ mặc váy ngủ duyên dáng đang ngủ trên giường, ánh ban mai ấm áp chíu vào làm giấc mơ thêm tràn đầy.

Một chút hồng hào dịu dàng, có hai bím

bánh sừng bò, lúc này đang bò lên bò xuống trên người cô, hoàn toàn coi cô như một ngọn núi lớn, rất có dũng khí và quyết tâm mới có thể trèo qua.

Dưới sự tấn công kiên trì và khó leo lên của Tiểu Bất Điểm, con mọt ngủ của cô cuối cùng đã bị xua đuổi, cô đã bị Tiểu Bất Điểm này đánh bại hoàn toàn.

Nhan Như (có ai còn nhớ hk ta, Nhan Như là bút danh của nữ chính nhà ta đó) không kìm được mà giơ tay lên, ngu ngốc kéo thân thể nhỏ bé vẫn đang muốn dùng cô làm trò leo núi kia, nắm lấy cái gối che mặt lại, chuẩn bị tiếp tục một giấc mộng đẹp mà cô vẫn chưa hoàn thành.

Tiếc là tiểu tử này không có ý định buông tha cho cô, nó bò tới tiếp tục leo lên trên người cô, dùng tay nắm lấy hai lỗ tai của cô, giọng nói ngọt ngào lưu luyến vang lên: “Mẹ, mẹ ơi, mau dậy đi, Vũ Vũ đói bụng, sắp đêna giờ Vũ Vũ ăn sáng rồi, đói quá.”

Cô khó nhọc mở mắt ra, ngáp dài một cái, cầm lấy cái gối ném cho người đang ồn ào cưỡi trên người cô, sốt ruột nói: “Tiểu Mao Vũ, con ngứa ngáy à? Bây giờ là mấy giờ, con đã hối hả đòi đi ăn sáng? Bữa tối gần giống bữa sang, phải không? “

Mao Vũ nhỏ bé cưỡi trên người cô khéo léo xẹt qua một bên, lập tức rút quả bom bông ném đến, thấy nữ nhân dưới trướng đã tỉnh, lập tức đưa tay vuốt má cô: “Xấu hổ, mẹ ngủ muộn, cô giáo nói, bé ngủ muộn là không tốt ”.

Nhan Như cuối cùng cũng bị cô bé quăng đến khiến cô không ngủ được nữa, phải tiện tay ngồi dậy trên giường, cầm lấy lông vũ nhỏ trên người đặt xuống giường, cô bé mặc một bộ màu hồng với Nàng Bạch Tuyết in trên váy ngủ, dưới hàng lông mày lá liễu mỏng và cong, lông mi dày như nan quạt, che đi một nửa đôi mắt trong như ngọc, mũi xinh, môi hồng, khuôn mặt trắng hồng, mọi người sẽ thích cô bé ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đứa nhỏ chưa đầy bốn tuổi, cô bé trắng hồng xinh như nàng Bạch Tuyết, được thừa hưởng gen tốt của bố mẹ, điều đáng mừng nhất là vầng trán của bé không thừa hưởng vết bớt của mẹ.

Cô bé tên là Nhan Phi Vũ, biệt danh là Vũ Vũ, Tiểu Mao Vũ, 3 tháng nữa cô bé sẽ đầy năm tuổi, nhưng Nhan Như thường có ảo tưởng là đứa trẻ này không quá bốn tuổi, mà lớn hơn năm tuổi.

Cô duỗi eo nhìn Tiểu Mao Vũ vẫn đang đứng ở bên cạnh giường, không khỏi cố ý khịt mũi một cái: “Tiểu Mao, nếu lần sau con còn dám quấy rầy mẹ, mẹ sẽ đưa con trở về Ấn Độ cho con nghe những người tụng kinh suốt ngày. “

Nghe Nhan Như nói vậy, Vũ Vũ lập tức cúi đầu xuống, nói con là một đứa bé ngoan, con rất ngoan ngoãn, không bao giờ quấy rầy giấc ngủ của mẹ nữa, cô bé nhặt chiếc gối mà mẹ vừa ném đưa cho cô nhẹ giọng: “Mẹ, ba nói, hôm nay dẫn chúng ta đi công viên quốc gia Oryx ký họa, ba cũng bảo con so sánh xem, là sư tử cái trong công viên quốc gia Oryx là đại sư tử hay là sư tử cái nhà chúng ta mới là đại sư tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.