Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 422: Chương 422: Gặp lại đông phương vũ 2




Du thuyền Babu là du thuyền lên đênh trên biển, nó cung cấp dịch vụ đánh bạc và các giao dịch ngầm khác nhau trong thế giới ngầm, nói chung, những người lên du thuyền này đều có mối liên hệ với thế giới ngầm.

Lãnh Lôi Đình ở Tân Hải, bề ngoài là điều hành một khách sạn, nhưng trên thực tế thì anh ta bí mật điều hành một sòng bạc, hơn nữa, anh ta kiếm tiền từ sòng bạc còn nhiều hơn từ khách sạn.

Khi hai người đó cùng đưa Tịch Mộ Như vội vàng lên du thuyền Babu, Lãnh Lôi Đình vừa nhìn thấy Tịch Mộ Như thì hiển nhiên không vui, không khỏi hỏi: “Tại sao các người lại đưa cô ấy trở lại? Tịch Mộ Tuyết đâu?”

“Tịch Mộ Tuyết không có trên hòn đảo đó, tôi nghĩ cô ta đã được Nam Cung thiếu gia đưa đi nơi khác rồi”, một trong hai người vội vàng giải thích: “Không có ái trên hòn đảo hoang đó, người phụ nữ này cầu xin chúng tôi đừng ném cô ấy ở đó, nên... “

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa,” Lãnh Lôi Đình cắt ngang lời của thuộc hạ, sau đó cau mày nói: “Người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa, cô ta vợ trước của Đông Phương Mặc, đưa cô ta đi du ngoạn một thời gian, đợi đến Tân Hải thì ang cô ta trả cho Đông Phương Mặc, chúng ta cũng có thể yêu cầu Đông Phương Mặc cho chút ta ít đặc ân.”

Mộ Như nghe xong những lời này của Lãnh Lôi Đình, trái tim cô liền lạnh lẽo, vốn dĩ cô còn băn khoăn không biết lần này có thể thoát khỏi nanh vuốt của Đông Phương Mặc hay không, nhưng cô không ngờ Lãnh Lôi Đình lại đưa cô đến chỗ Đông Phương Mặc.

Cô không thể trả giá với Lãnh Lôi Đình, huống hồ cô cũng không có vốn liếng, vì vậy khi Lãnh Lôi Đình nói trả cô về cho Đông Phương Mặc, cô giả vờ vui vẻ nói với anh ta: “Cảm ơn anh, miễn là anh đừng ném tôi trên đảo là được.”

Vậy nên cô đi theo Lãnh Lôi Đình lên tầng 3 của du thuyền Babu, theo họ đến thăm cái gọi là sòng bạc trên biển.

Thực ra, Mộ Như còn chưa nhìn thấy một nơi nào như sòng bạc chứ đừng nói đến là sòng bạc trên biển, nên khi vừa bước đến đó cô đã thấy lóa cả mắt, mọi thứ trước mắt cô đều rất lạ.

Lãnh Lôi Đình không khỏi nói: “Tịch Mộ Như, cô nói cô và Tịch Mộ Tuyết là chị em sinh đôi, nhưng sao laik chênh lệch lớn như vậy? Tịch Mộ Tuyết thì cao hứng muốn vào sòng bạc, nhưng cô lại chỉ vào vườn chăm sóc hoa thôi sao? “

Mộ Như không nhịn được phản bác: “Chủ tịch Lãnh nói gì vậy, anh chưa từng nghe qua một câu nói như vậy sao? Mọi người đều khác nhau, mặc dù tôi và Tịch Mộ Tuyết là chị em sinh đôi, nhưng khi tôi lớn lên rất xấu xí, tôi chưa bao giờ có được tình thương ba mẹ kể từ khi tôi còn nhỏ, tôi lớn lên bên cạnh những người hầu trong nhà, đến trung tâm mua sắm tôi còn hiếm khi mới đến chứ đừng nói đến sòng bạc.”

Lãnh Lôi Đình nghe những gì cô nói, thì cảm thấy cô thực sự khá đáng thương, cùng là con gái của Tịch Viễn Trình, nhưng chỉ vì có một vết bớt trên trán, thì cô đã trở thành người hầu.

Lãnh Lôi Đình không chỉ đến xem sòng bạc mà còn đi đánh bạc, Mộ Như cảm thấy vừa buồn ngủ vừa đói bụng, dù sao cô cũng là một phụ nữ đang mang thai ba tháng, không thể chống đỡ được quá lâu.

Vì vậy cô không thể không nói với Lãnh Lôi Đình là cô đang đói, hỏi anh ta có thể cho cô vay một ít tiền để cô mua một bữa ăn không, cô đói đến mức sắp ngất đi rồi.

Lãm Lôi Đình liếc nhìn cô, sau đó chỉ tay lên đó nói: “Tầng ba là khu ăn uống, lúc này sẽ có bữa sáng, cô có thể tự đi ăn, ai lên du thuyền này cũng có thể ăn miễn phí.”

“Cám ơn!” Mộ Như nhanh chóng xoay người bước nhanh về phía cầu thang, lúc này đối với cô mà nói, không có gì quan trọng hơn là đi ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.