Khu ăn uống trên tầng 3 của du thuyền Babu không lớn nhưng được bài trí rất trang nhã, sang trọng, rõ ràng người lên du thuyền đều là những người giàu có nên chủ nhân của du thuyền này rất thận trọng.
Đã qua giờ ăn sáng nên phòng ăn rất ít người, khách thưa thớt, mỗi người ngồi vào chỗ của mình, yên tĩnh ăn bữa sáng tự phục vụ.
Mộ Như bưng đĩa cơm lên, tự mình lấy một chút đồ ăn, cô đói bụng vô cùng, lúc này đây không thèm để ý đến hình tượng tiểu thư nữa, hơn nữa trên người cô còn mặc một bộ quần áo to sụ, đừng nói chi là hình ảnh một quý cô lịch sự.
Một người phụ nữ đang rất đói, không, chính xác thì cô là một phụ nữ mang thai, cô không giữ hình ảnh của một quý cô khi ăn, bất cứ thứ gì sang trọng đều đã bị cô gạt sang một bên, vào lúc này, phong cách ăn uống của Tịch Mộ Như chỉ có thể được mô tả như một con sói bị bỏ đói lâu ngày.
Một người đàn ông và một phụ nữ bước vào phòng ăn, rõ ràng là họ cũng đến đây để ăn sáng, người phụ nữ rõ ràng đã bị sốc khi nhìn thấy Mộ Như, có lẽ cô bị thu hút bởi bộ đồ cô đang mặc, cô ấy trực tiếp đi về phía cô.
“Cô là...” Người phụ nữ đứng trước mặt cô càng ngạc nhiên hơn khi biết cô là phụ nữ, cô ấy lấy tay che miệng, một lúc sau mới hỏi lại bằng tiếng Anh: “Cô là phụ nữ?”
Mộ Như liếc cô ấy, tuy chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, nhưng cô học tiếng Anh rất tốt, nên hiểu người phụ nữ này hỏi gì, nhẹ gật đầu: “Ừ, có chuyện gì không?”
“Sao cô là phụ nữ mà lại mặc vest nam?” Nhìn thấy Mộ Như nói được tiếng Trung, người phụ nữ lập tức đổi sang tiếng phổ thông, cô ấy không khỏi lẩm bẩm: “Nhìn xem vừa rồi cô ăn như thế nào? Cô ngấu nghiến ăn đâu giống phụ nữ?”
Mộ Như nghe xong liền không vui nên lạnh lùng nói: “Không có quy định phụ nữ khi ăn phải ăn chậm nhai kĩ, Mộ Như tôi ăn như vậy ảnh hưởng đến các người sao? Hơn nữa tôi là phụ nữ có thai, đã qua một ngày một đêm tôi chưa ăn gì nên rất đói bụng, đương nhiên có thứ để no bụng, thì tại sao lại phải giữ hình tượng?”
Người phụ nữ sửng sốt sau khi nghe những gì cô nói, sau đó nói với người đàn ông đi cùng: “Anh ơi, người phụ nữ này là phụ nữ mang thai? Bây giờ phụ nữ mang thai không cần mặc quần áo bà bầu sao? Họ có để mặc..... “
Khi người phụ nữ đó nói đến đây, cô ấy đột ngột dừng lại, sau đó chỉ tay vào bộ đồ của Mộ Như, ngay lập tức nói: “Không, bộ đồ này của cô ở đâu ra?”
“Bộ đồ?” Mộ Như sửng sốt một chút, sau đó nhìn xuống y phục trên người, lập tức hiểu ra, vội vàng nói: “Đương nhiên là của chồng… người yêu của tôi đưa cho tôi.”
Vốn dĩ Mộ Như muốn nói đó là của chồng tôi, nhưng cô lại nhớ Đông Phương Mặc đã không còn là chồng của cô nữa, mà bây giờ cô chỉ là người tình của cô.
“Người yêu của cô?” Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ lên tiếng, nhíu mày, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Ừm, cô nói cô là phụ nữ mang thai, vậy thì, đứa con trong bụng của cô là của ai? Nó cũng là của người yêu cô sao?”
“Không phải,“ Mộ Như ngay lập tức phủ nhận, sau đó liếc nhìn nam nhân tuấn mỹ đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Đứa nhỏ trong bụng tôi là của Đông Phương Vũ!”
Chiếc khay trong tay người đàn ông bên cạnh rơi xuống sàn, bát, đũa và đĩa sứ trong khay rơi ra từng mảnh.
“Đông Phương Vũ?” Người phụ nữ bên cạnh cũng kinh ngạc nói, sau đó nhìn Tịch Mộ Như, một lúc lâu sau mới hỏi: “Đứa nhỏ trong bụng cô đúng là của Đông Phương Vũ?”