Cậu sửng sốt một lúc rồi bước lên, chưa kịp đến bên xe đã thấy mọi người trên xe xuống xe, người xuống xe đầu tiên là Đông Phương Vũ, Tịch Mộ Tuyết, còn lại là mẹ anh Đông Phương Mai.
“A Tuấn, con về rồi à?” Đông Phương Mai nói trước con trai mình một bước, “Kì tgi thế nào?”
“Mẹ, chị dâu của con thì sao?” Đông Phương Tuấn phớt lờ câu hỏi của mẹ mình mà thay vào đó, hỏi: “Mẹ đưa chị cả đi đâu rồi?”
“Mộ Như, chiều qua cô ấy đã bị anh trai con nhốt xuống tầng hầm rồi,“ Đông Phương Mai trả lời một cách tự nhiên, sau đó nhìn Đông Phương Vũ bên cạnh, cau mày hỏi: “Con bé vẫn chưa được thả à?”
Đông Phương Vũ lắc đầu: “Dì Mai, tôi không biết. Chiều hôm qua, tôi không có ở đây. Tối hôm qua, tôi đi đánh bạc cùng Rodjer, chủ tịch của DFM. Sau khi nhận được cuộc gọi từ anh cả, tôi đã trực tiếp đến nhà bệnh viện và vừa mới về cùng dì mà.
“ Anh chột dạ à?” Đông Phương Tuấn nhìn Đông Phương Vũ lạnh lùng và lời nói mang theo sự chế giễu: “Đúng vậy, anh hai luôn bận đánh bạc và chơi với phụ nữ? Tôi nghĩ, ngày hôm qua anh không chỉ đưa Rodjer đi đánh bạc, mà còn đưa anh ta đến Thập Bát Phường, phải không?
Đông Phương Vũ chỉ cau mày sau khi nghe cậu nói rồi lạnh lùng nói: “Đúng vậy, nhưng có chuyện gì vậy? A Tuấn, cậu có phải là đang ghen tị với tôi, vì tôi có thể tự mình đi tìm nhiều cô gái ở Thập Bát Phường?”
“Ai ghen tị với anh?” Đông Phương Tuând trừng mắt nhìn nhìn anh ta, rồi rống lên đầy sốt ruột: “Vợ của anh là do mang thai không ổn định, vậy mà anh còn đổ hết mọi lỗi lầm là di chị cả. Nhanh chóng đưa chìa khóa hầm rượu cho tôi. Tôi phải đi xuống hầm rượu để đưa chị cả lên.”
Mang thai không ổn định?” Tịch Mộ Tuyết đứng bên cạnh Đông Phương Vũ gầm lên giận dữ:“ Đông Phương Tuấn, cậu hôm nay mới trở về, không biết rõ sự tình thì đừng bóp méo sự thật. Đứa trẻ trong bụng tôi trước khi uống thuốc dưỡng thai mà Tịch Mộ Như đưa cho thì vẫn còn rất tốt, sáng hôm qua, chúng tôi đến chùa Hoằng Pháp để cầu phúc, nếu đó không phải vì cô ta thì... “
“ Được rồi, vào nhà đi”, Đông Phương Vũ nóng nảy muốn cướp lời của Tịch Mộ Tuyết, sau đó đẩy Tịch Mộ Tuyết về phía trước cùng cô ta đi vào “Nhất Thốn Mặc“.
“Này, nếu anh muốn đi thì đưa chìa khóa hầm rượu cho tôi!” Đông Phương Tuấn từ phía sau hét lên.
Khi sắp đuổi kịp thì Đông Phương Mai nhanh chóng ngăn con trai lại rồi trừng mắt nhìn con trai mình nói: “A Tuấn, sao con lại nóng nảy như vậy? Chìa khóa hầm rượu không có trên người của Vũ ở đâu?
“ Mẹ, mẹ có chìa khóa hầm rượu phải không?” Đông Phương Tuấn không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này với mẹ mình, nên vội hỏi điều cậu cần biết.
“Vốn dĩ có hai chiếc chìa khóa để vào hầm rượu. Anh cả của con có đưa cho ta một chiếc.” Đông Phương Mai nhìn con trai một cái, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, A Tuấn, chính anh cả của con đã quyết định đưa Mộ Như vào đó. Vì vậy ta không thể đưa cho con chìa khóa nếu chưa được phép. Trong mọi trường hợp, ta phải hỏi ý kiến của anh cả con.
Mẹ, nhanh chóng gọi cho anh cả, được không?” Đông Phương Tuấn lo lắng nói,“ Mẹ, me không biết hầm rượu lạnh đến mức nào sao, hơn nữa bây giờ là tháng 12. Nếu cứ nhốt Mộ Như ở dưới một ngày một đêm, mà không thả cô ấy ra, thì đây không phải muốn Mộ Như chết cóng trong đó sao? “