Mộ Như nằm ở hầm rượu dưới tầng hầm, hơi thở lạnh lẽo tấn công cô, cô chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nhiệt độ trên người dần dần biến mất, sắp đông cứng thành một cây kem.
Trời lạnh quá, cô không thể ngủ được, lúc mê man cô như nghe thấy gì đó, hình như là tiếng bước chân đi tới, nhưng hầm thì tối om, chưa kể còn đóng cửa. Khi cô mở mắt, thì cô thực sự không thể nhìn thấy gì cả.
Có thể là ảo giác, cũng có thể là mơ, cô không mở mắt, sau đó tiếng bước chân dường như lại biến mất, trên người dường như có thứ gì đó mềm mại, rất thoải mái.
Thật sự rất thoải mái, cô gần như điều chỉnh cơ thể theo bản năng, nhanh chóng dùng tay quấn lấy thứ mềm mại kia, hơi thở lạnh lẽo dường như bị cô lập, thân thể cứng ngắc lạnh lẽo dường như từ từ ấm lên, có lẽ là do thứ mềm mại này.
Có lẽ bởi vì trời không quá lạnh, nên những thứ quấn quanh người cô mềm mại và dễ chịu vô cùng, mi mắt dần dần nặng trểu, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đông Phương Tuấn trở về “Nhất Thốn Mặc” sau khi đã thi xong ở HongKong, câu mua một bộ cọ vẽ của Pháp cho Mộ Như, nhưng từ trưa đến tối không thấy bóng dáng của Mộ Như đâu nên cậu đành ngậm ngùi A Mẫn đang tưới hoa: “Đại thiếu phu nhân đâu? Sao một ngày rồi không gặp cô ấy, có phài là đã đi học rồi không?”
A Mẫn nhìn Đông Phương Tuấn, rồi lại nhìn xung quanh, sau đó nói nhỏ với cậu: “Tam thiếu gia, mấy ngày nay người đi vắng, Đông Phương gia xảy ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, con của Nhị thiếu phu nhân bị sẩy, nghi là do thuốc dưỡng thai của Đại thiếu phu nhân sắc cho Nhị thiếu phu nhân uống, nên bị Đại thiếu gia tống vào hầm rượu, đã một ngày một đêm rồi.”
“ Cái gì?” Đông Phương Tuấn sửng sốt, nhìn A Mẫn nghi ngờ hỏi:“ Chuyện này có đúng không? Anh hai thì sao? Còn cả mẹ tôi nữa? Có ai lấy lại công bằng cho Mộ Như không? “
A Mẫn lắc đầu, sau đó khẽ thở dài nói: “Không biết lúc đó Đại thiếu phu nhân bị kết tội như thế nào, dù sao tôi cũng chỉ là người hầu, không thể nghe trộm trong đại sảnh. Người nên đi hỏi dì Mai thì hơn” Đông Phương Tuấn nghe xong lời của A Mẫn nói liền quay người đi tìm mẹ. Lúc này dì Mai không có ở “Nhất Thốn Mặc“. Liễu mẫu nói dì Mai đã đến bệnh viện thăm Tịch Mộ Tuyết.
Đông Phương Vũ cũng không có ở “Nhất Thốn Mặc”, đương nhiên Đông Phương Tuấn cũng không mong đợi gì ở anh ta, nếu lúc này Đông Phương Vũ không ở trong bệnh viện với Tịch Mộ Tuyết, thì anh ta sẽ ở với một người phụ nữ nào đó bên ngoài hoặc là sẽ ở trong sòng bạc, anh ta chỉ là một con người nhàn rỗi.
“Liễu mẫu, chìa khóa hầm rượu đâu?” Đông Phương Tuấn quyết định tự mình đi vào hầm rượu, một ngày một đêm ở trong một nơi lạnh lẽo như vậy mà không có ai thả cô ra sao?
“Chìa khóa hầm rượu không có trong người tôi.” Liễu mẫu lắc đầu, cười khổ nói: “Chìa khóa có lẽ nằm trong tay Đại thiếu gia nếu không thì ở trong tay dì Mai. Cậu nên đi hỏi họ thì hơn.”
Đông Phương Tuấn một mình bất lực đi về phía cửa đại sảnh “Nhất Thốn Mặc”, vừa nghĩ tới việc gọi điện thoại cho mẹ mình hỏi thăm, nhưng chưa kịp lấy điện thoại di động ra thì đã thấy trong sân có hai chiếc ô tô đi vào, một chiếc trong số đó là của Đông Phương Vũ, một chiếc là của mẹ cậu dì Mai.