Nhưng ai ngờ được bà nội lại quay về? Bà còn đe dọa anh sẽ lấy lại số cổ phần bà từng cho anh, nếu anh không ra tay giúp Tập đoàn Đông Phương, thì toàn bộ số cổ phiếu bà cho anh bà sẽ thu hồi toàn bộ, bởi vì bà muốn đầu tư tiền vào Tập đoàn Đông Phương.
Chiều nay, anh đã dùng cả tấm lòng để nói với bà dù bà có muốn lấy lại tất cả cổ phần mà bà đã cho anh, sau đó đầu tư vào Tập đoàn Đông Phương, thì cũng giống như một giọt trong xô, không thể xoay chuyển tình thế được.
Nhưng bà nội ngày càng già, tính tình càng trở nên cố chấp, không nghe lời Đông Phương Mặc, bà chỉ biết là bà muốn cứu tập đoàn Đông Phương, bà chỉ biết mình không thể để tập đoàn Đông Phương phá sản, không thể để Đông Phương xấu mặt.
Đông Phương Mặc chỉ có thể bất lực, sau đó nói tập đoàn Đông Phương đã trả lại cổ phần hai lần, tổng số tiền là 5 tỷ, lần thứ ba vẫn còn 5 tỷ, nhưng bây giờ vẫn chưa trả một xu cho anh.
So với khoản nợ khổng lồ mà Tập đoàn Đông Phương đang nợ hiện nay thì 5 tỷ NDT không nhằm nhò gì, ban đầu anh ước tính, để Tập đoàn Đông Phương hoạt động lại bình thường thì cần phải đầu tư ít nhất 15 tỷ NDT vào đó.
Anh chỉ có 5 tỷ, vậy 10 tỷ còn lại anh biết ở đâu ra?
Bà nội nói nhà họ Phương sẵn sàng đầu tư 10 tỷ NDT vào Tập đoàn Đông Phương, nhưng nhà họ Phương chỉ có một cô con gái duy nhất là Phương Tử Ngưng nên điều kiện duy nhất để họ đầu tư là anh phải kết hôn với Phương Tử Ngưng.
“Phương Tử Ngưng là người yêu cũ của con, lúc đầu cả hai yêu nhau rất sâu đậm,“ bà nội tha thiết nói, “Nếu là người khác, ta sẽ không đồng ý, nhưng cô gái Tử Ngưng thì khác, con bé vừa trẻ vừa mạnh mẽ, ban đầu là do hiểu lầm nên con bé mới chia tay con, bây giờ con bé vẫn yêu con, ta nghĩ đây là một chuyện tốt cho con và Tập đoàn Đông Phương.”
“Bà à, con rất biết ơn nhà họ Phương đã đầu tư vào tập đoàn Đông Phương, nhưng con không đồng ý cách mà Tử Ninh muốn kết hôn với con.”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đông Phương Mặc vội vàng nói thêm với Đông Phương Vân Hà: “Có lẽ là nội và dì Mai cũng đã nghe nói qua, thật ra con.”
“Được rồi, phương diện đó ta không thể tham gia, Tử Ngưng cũng không để ý,” Đông Phương Vân Hà tiếp thu lời nói của Đông Phương Mặc, sau đó khẽ thở dài nói, “Điều quý giá nhất của Tử Ngưng chính là tấm lòng của con bé, con bé nói sau khi chia tay với con nhiều năm như vậy, con bé cũng đã qua lại với rất nhiều đàn ông khác, nhưng con bé vẫn cảm thấy con là nhất, chỉ có ở bên con con bé mới thấy hạnh phúc nhất.”
Đông Phương Mặc trầm mặc một hồi, sau đó không nhịn được hỏi: “Bà nội hẳn là muốn con quay lại tập đoàn Đông Phương?”
“Ý con là con không muốn quay lại tập đoàn Đông Phương?” Đông Phương Vân Hà không trả lời câu hỏi, cũng không đợi Đông Phương Mộ trả lời, liền nhanh chóng nói: “Nếu con không muốn quay lại tập đoàn Đông Phương thì đừng trách bà nội làm mất mặt con, con nhìn xem, A Tuấn còn trẻ mà đã ngày đêm làm việc cho tập đoàn Đông Phương, còn con thì hay rồi, mới 30 tuổi, đang ở độ tuổi sung sức nhưng con lại bắt đầu sốn)g cuộc sống của người già.”
Đông Phương Mặc cười khổ khi nghe những lời của Đông Phương Vân Hà, anh có sắp xếp của riêng mình, chưa kể anh cũng không phải là người duy nhất ở tập đoàn Đông Phương.
Anh không biết phải giải thích mọi việc với bà nội như thế nào thì bà nội đã bất ngờ liên lạc với nhà họ Phương khiến anh sợ hãi không dám cải lại lời của bà nội.
Lúc mới thành lập Khách sạn Đông Phương, Đông Phương Vân Hà con đầu tư nhiều hơn cả ba me Đông Phương Mặc, bà chiếm 6 phần, trong khi ba mẹ Đông Phương Mặc chỉ chiếm 4 phần, nếu bây giờ Đông Phương Vân Hà yêu cầu Đông Phương Mặc trả lại 6 phần cho bà, thì rất có thể Đông Phương Mặc sẽ không thể tồn lại trong Nhất Thốn Mặc.
Liệu anh có nên nghe theo lời bà trở lại Tập đoàn Đông Phương lần nữa rồi kết hôn với Phương Tử Ngủng để nhà họ Phương đầu tư 10 tỷ vào Tập đoàn Đông Phương, hay bán Nhất Thốn Mặc rồi trả lại cho bà nội tất cả số cổ phần mà bà đã từng tặng cho anh, sau đó hai mẹ con Nhan Như đến chổ Đông Phương Vũ để sống một cuộc sống bình dị?
Đây quả thực là một câu hỏi khó, anh không biết phải lựa chọn thế nào.