“Cháu là cháu của bà, bà không lo cho cháu thì ai lo?” Bà nội trở nên nghiêm túc, sau đó quay mặt sang nhìn Đông Phương Mai và Đông Phương Tuấn nói: “Đương nhiên, Đông Phương gia ta cũng phải có người thừa kế, cho nên ta vẫn phải chờ chuyện đó của A Tuấn, vậy nên cuộc hôn nhân của A Tuấn không thể tiếp tục trì hoãn lâu hơn được nữa.”
Đông Phương Tuấn sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói: “Bà à, con mới 27 tuổi, vẫn còn rất trẻ, bà đừng lo cho con chuyện kết hôn hay gì cả, trước mắt bà cứ lo cho chuyện hôn sự của anh cả đi, anh cả đã 34 tuổi, đã đến lúc phải tìm một người bầu bạn rồi.”
Những lời nói của Đông Phương Tuấn chứa đựng ý nghĩa sâu sắc, trên thực tế, cậu ta đã lờ mờ đoán được khi mà bà mình mang theo Phương Tử Ngưng trở về, cậu ta đã nghe mẹ mình nói mối tình đầu của Đông Phương Mặc là Phương Tử Ngưng.
Cô ta là một người hoàn hảo, khuôn mặt, dáng người không chê vào đâu được, một người phụ nữ như vậy mà đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ mê mẩn, huống chi còn là mối tình đầu của Đông Phương Mặc?
Sau khi nghe những lời của Đông Phương Tuấn, bà nội gật đầu, rồi cảm kích nhìn cậu ta một cái, sau đó bà nhìn Đông Phương Mặc nói: “Nhân tiện, khi ta ở Hawaii có người báo cáo cho ta là tập đoàn Đông Phương hiện đang gặp khó khăn cũng sắp phá sản, chuyện đó có đúng không?”
Đông Phương Mặc im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Bà à, câu hỏi này chắc con không trả lời được đâu, vì tập đoàn Đông Phương đã giao cho A Tuấm năm năm rồi, nên con không biết tình hình hiện tại của Tập đoàn Đông Phương, huống hồ con cũng đã rút khỏi Tập đoàn Đông Phương rồi.”
“Cái gì?” Đông Phương Vân Hà sửng sốt, sau đó không khỏi cao giọng lên hai decibel: “Con rút khỏi tập đoàn Đông Phương? Con rút bao nhiêu cổ phần?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Tất cả cổ phần của con sẽ rút hết”, Đông Phương Mặc thẳng thắn trả lời Đông Phương Vân Hà: “Vì theo quy tắc của Tập đoàn Đông Phương, thì ai có nhiều cổ phần nhất sẽ giữ chức vụ CEO, mà chủ tịch Tập đoàn Đông Phương đã được em ba nắm giữ nên con làm chuyến đó là vì lời ích của...”
“Đừng viện cớ với ta,“ Đông Phương Vân Hà sốt ruột nói, sau đó nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc hỏi: “Sau khi ba mẹ con bị giết vào mười năm trước, con đã ở trước mộ ba mẹ thề như thế nào?”
Đông Phương Mặc sửng sốt, sau đó cũng không im lặng.
Mười năm trước, ba mẹ anh bị một người vô danh giết chết trên biển, cả hai người đều bị giết, anh phải tìm ra kẻ đã gây ra tội ác, đồng thời, tập đoàn Đông Phương phải được hoạt động mãi mãi, anh sẽ không để cho công sức của ba mẹ hủy hoại trong tay của mình.
Nhưng thức tế anh đã làm việc này rất nhiều năm, mặc dù anh suýt chết trong một vụ tai nạn xe cách đây bảy năm, nhưng anh vẫn sống sót, vẫn từng bước tiến tới mục tiêu của mình.
Tuy ba năm trước anh đã đề xuất rút khỏi tập đoàn Đông Phương, nhưng anh vẫn hướng tới mục tiêu của mình, nhưng chỉ có anh biết phương thức thực hiện, anh cũng không thể nói cho bà nội ngay tại đây.
“Hừ, A Mặc, việc cấp bách trước mắt chính là đừng để cho tập đoàn Đông Phương phá sản,” bà nội nhìn thấy Đông Phương Mặc không thèm nói, liền thở dài một hơi: “Tập đoàn Đông Phương là do ba mẹ con tạo ra 20 năm trước, ta cũng đã đặt hết tâm huyết của mình vào đó, ta nghĩ khi mọi người đầu tư vào Khách sạn Đông Phương, tổng số tiền chưa đến 200.000, nhưng chính ta đã sử dụng hết số tiền tiết kiệm 300.000 của mình để đầu tư vào, mà Khách sạn Đông Phương chính là tiền thân của tập đoàn Đông Phương ngày hôm nay.”