Đông Phương Vân Hà dừng lại, rồi sâu sắc nói: “Sau đó, khách sạn Đông Phương bắt đầu kinh doanh rồi từ từ trở thành một công ty du lịch Đông Phương, sau đó từ từ chuyển đổi ngành nghề, từ đầu tư vào khách sạn sang đầu tư vào ngành công nghiệp điện tử.”
“Bà à, con chưa bao giờ quên những chuyện này,” Đông Phương Mặc vội vàng tiếp lời Đông Phương Vân Hà, sau đó liếc nhìn Đông Phương Mai nói: “Chỉ là, bây giờ thời đại thay đổi theo từng ngày, xã hội cũng không ngừng tiến bộ, kế hoạch sẽ từ từ tụt hậu, A Tuấn còn trẻ, lại có nhiệt huyết của tuổi trẻ, con nghĩ vị trí chủ tịch Tập đoàn Đông Phương để cậu ấy ngồi thì tốt hơn”.
“Ừm, ta cũng không phải tới đây để thảo luận với con vị trí chủ tịch tập đoàn Đông Phương,” Đông Phương Vân Hà rất không vui ngăn cản lời nói của Đông Phương Mặc, rồi trừng mắt nhìn anh: “Trên đường tới đây, A Mai đã nói với ta, Tập đoàn Đông Phương hiện đang lâm vào tình trạng khủng hoảng tài chính, doanh thu gặp khó khăn, là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Đông Phương, con không những không giúp Tập đoàn Đông Phương mà còn liên tục thúc giục số cổ phần còn lại của mình, rõ ràng là con muốn Tập đoàn Đông Phương phải đóng cửa sớm, phải không?”
“Bà nội, tuy lời bà nói là vậy, nhưng con đã làm giấy tờ đàn hoàn.” Đông Phương Mặc cảm thấy mình đối với bà nội cô 75 tuổi này có chút bối rối, vì vậy chỉ có thể nói ngắn gọn: “Ba năm trước, khi con nghỉ hưu non, tập đoàn Đông Phương đã dồng ý ký với con thỏa thuận, bây giờ mọi thứ phải thực hiện theo đúng thỏa thuận, về việc Tập đoàn Đông Phương có đóng cửa sớm hay không, cũng không phải là lỗi của con.”
“Ta biết đó không phải là lỗi của con,” Đông Phương Vân Hà cướp lời của Đông Phương Mặc, rồi thở dài nói: “Ta không nói với con về việc ai đúng ai sai, mà là làm thế nào để tập đoàn Đông Phương từ cõi chết trở về, chúng ta đều là một thành viên của Đông Phương gia, khi ta còn ở Hawaii cũng đã rất lo lắng khi nghe tin Tập đoàn Đông Phương sẽ phá sản, nên ta đã nóng lòng quay lại để xem liệu mình có thể cố hết sức hay không, xem con đã cố hết sức hay chưa, còn A Tuấn và những người khác phải nói cho ta biết chuyện của con, xem con xứng đáng là con cháu của Đông Phương gia không?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Bà nội nói vậy có nghĩa là--” Đông Phương Mặc dừng một chút, rồi trầm giọng hỏi: “Con phải vứt tiền vào tập đoàn Đông Phương lần nữa sao?”
“Vứt tiền là ý gì?” Đông Phương Vân Hà nghe thấy lời này thì rất khó chịu. “A Mặc, tập đoàn Đông Phương vốn là của con, bây giờ con chỉ cần đầu tư số cổ phần mà con đã rút từ đó vào, sau đó con vẫn sẽ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, mà theo quy định của tập đoàn Đông Phương, thì cổ đông lớn nhất phải đảm nhận chức vụ chủ tịch.”
“Chỉ cần anh cả tái đầu tư số cổ phần đã rút ra, chỉ cần tập đoàn Đông Phương có thể tồn tại, em nhất định sẽ giao lại tất cả cho anh cả.” Đông Phương Tuấn nhanh chóng nói ra thái độ thành khẩn của mìn.
“Đúng, đúng, đó cũng là ý của tôi,” Đông Phương Mai lặp lại lời nói của con trai mình, sau đó nhìn Đông Phương Mặc nói, “A Mặc, ta biết khi con bị tai nạn xe năm năm trước, ta đã bảo A Tuấn trở lại với tư cách là chủ tịch tuy chuyện đó có chút không hợp lý, nhưng lúc đó con phải đến Hoa Kỳ để phẫu thuật nên con không thể quản lý công ty.”
“Được rồi, đừng nói chuyện quá khứ,” Đông Phương Vân Hà cướp lời của Đông Phương Mai, sau đó nhìn Đông Phương Mặc nói, “Chuyện quan trọng bây giờ là chúng ta phải cùng nhau tìm cách khôi phục lại tập đoàn Đông Phương, để Tập đoàn Đông Phương một lần nữa được xếp hạng nhất tại Tân Hải và được xếp vào danh sách 100 công ty hàng đầu thế giới, chúng ta không thể để người ngoài xem những chúng ta trò cười, đúng không?”