“Tôi nghĩ cô Tịch Mộ Tuyết cũng nên hiểu rằng Đông Phương gia của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng từ việc Nam Cung Tần yêu cầu thực hiện hợp đồng hôn nhân với nhà họ Tịch, vì vậy bây giờ không chỉ nhà họ Tịch đang gặp nhiều khó khăn, mà tập đoàn Đông Phương cũng đang đối mặt với nhiều khó khăn khác nhau.” Đông Phương Mặc nhanh chóng nói, cắt đứt lời nói của Tịch Mộ Tuyết, giọng nói khàn khàn như cũ không có chút ấm áp nào: “Từ lâu tôi đã nghe nói Đại tiểu thư của nhà họ Tịch rất thông minh, trời sinh phú quý, bây giờ là Nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia chúng ta. A Vũ có một số tính xấu. Tất nhiên là do nó không có ai quản lý trong hai năm nó ở nước ngoài. Bây giờ cô- Tịch Mộ Tuyết đã trở thành vợ của A Vũ, điều đầu tiên cô nên nghĩ đến là làm thế nào để trở thành một người vợ đức hạnh. Thay vì nghĩ đến việc cô sẽ chuyển bao nhiêu tài sản từ Đông Phương gia cho nhà họ Tịch.”
Tịch Mộ Tuyết bị Đông Phương Mặc nói, mặt đỏ bừng, xấu hổ không thôi, thật ra cô ta muốn 20 triệu là vì muốn áp đảo mười triệu của Mộ Như, nhưng bây giờ bị Đông Phương Măch này làm cho cô ta trở thành một người phụ nữ thiếu hiểu biết và không có đức hạnh.
Đông Phương Mặc thấy Tịch Mộ Tuyết không ngừng lẳm nhẩm, liền nhìn về phía Đông Phương Mai nói: “Dì Mai, tôi chuẩn bị sang Mỹ làm hóa trị. Ước chừng sẽ phải mất một hai tháng. Khoảng thời gian này “Nhất Thốn Mặc” giao cho dì và Mộ Như coi sóc. Mộ Như còn nhỏ, chưa hiểu nhiều chuyện, phải tốn khá nhiều thời gian để dạy cô ấy trở thành nữ chủ nhân của Đông Phương gia“.
“Đúng vậy,” Đông Phương Mai ngay lập tức mỉm cười chấp nhận, sau đó nói một cách đồng cảm, “A Mặc, đã một tháng kể từ khi con kết hôn. Thông thường, con nên giao chiếc ghế nữ chủ nhân này cho Mộ Như từ lâu rồi. Nhưng.. “
“Này, dì Mai, tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Cô ấy vẫn còn nhỏ, phải đợi đến khi cô ấy học hết tất cả mới được”, Đông Phương Mặc nhanh chóng cướp lời của Đông Phương Mai, rồi nhìn Tịch Mộ Tuyết đang cúi đầu nói: “ Ngoài ra, trong thời gian tôi vắng mặt, A Vũ tạm thời đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tập đoàn Đông Phương, A Vũ tính tình dễ dãi, thường không kiềm chế được bản thân nên Nhị thiếu phu nhân cần phải chiều cậu ấy hơn.”
“Tôi hiểu rồi” Tịch Mộ Tuyết vẫn không dám ngẩng đầu, nhưng khi cô ta trả lời câu này, giọng nói của cô ta rõ ràng là vui mừng, bởi vì cô ta nghe Đông Phương Mặc nói Đông Phương Vũ tạm thời thay anh làm chủ tịch tập đoàn Đông Phương. Có nghĩa là trong tương lai, tập đoàn Đông Phương sẽ rơi vào tay Đông Phương Vũ thay vì Đông Phương Tuấn.
Đông Phương Mặc thu xếp xong những thứ này, sau đó bảo chú Liễu đẩy xe đi ra ngoài, ba người phụ nữ trong phòng khách ngoài mặt đều là tươi cười, nhưng thật ra trong lòng đều mang tâm ma.
Mộ Như cảm thấy mình là người xui xẻo nhất, vì bây giờ cô phải học làm nữ chủ nhân của Đông Phương gia, theo lời của Đông Phương Mai, trong tương lai, cô sẽ phụ trách quản lí “Nhất Thốn Mặc“.
Nhưng cô không muốn quan tam, hơn nữa cô chỉ là một sinh viên, lại không có khả năng quản lý một nơi rộng lớn như vậy, hơn nữa nơi này lại có nhiều người hầu như vậy sao?
Nhưng Đông Phương Mai mặc kệ cô có muốn quản lý hay không, mà đưa cho cô ấy hai cuốn sổ tay cùng với một cuốn sách dạy cách trở thành một nữ chủ nhân tốt, rồi mỉm cười thông báo rằng bà sẽ đi HongKong và Macao chơi vài ngày. “Nhất Thốn Mặc” này sẽ giao cho cô- Mộ Như.
Mộ Như thật sự muốn khóc không ra nước mắt, trong căn biệt thư rộng lớn như vậy, Đông Phương Anh Vũ đã đi, Đông Phương Mặc cũng đi, bây giờ ngay cả Đông Phương Mai cũng đi Hong Kong và Macao, chỉ còn lại cô và Tịch Mộ Tuyết, cùng với hai anh em Đông Phương Vũ và Đông Phương Tuấn.
- ----------------------------------------------------------------------------