Đông Phương Mặc vừa đi, Đông Phương Vũ liền nghiêm túc đi vào tập đoàn bắt đầu công việc, mỗi ngày đều có đi cùng chú Liễu, có mấy lần đi sớm về muộn, giống như rất bận, hai ngày nay Mộ Như đã không thấy anh ta.
Mộ Như là nữ chủ nhân của “Nhất Thốn Mặc”, nhưng cô dường như đang cầm trên tay một củ khoai tây nóng hổi, vào ngày đầu tiên Đông Phương Mai rời đi, cô đã làm cho mình rối tung lên, cô chẳng làm việc gì tốt cả.
Có rất nhiều người hầu, người này hỏi xem đất bên kia có trồng hoa loa kèn không, người kia hỏi những thứ mua trong kho năm ngoái không còn cần dùng nữa nên năm nay có cần thay không.
Cô không biết, cô không biết gì cả, bởi vì Đông Phương Mai chưa bao giờ nói chuyện này với cô, điều duy nhất bà nói là cô tạm thời quản lý “Nhất Thốn Mặc” mà không nói cho cô biết cách quản lý nó.
Vừa lúc cô đang vội, Tịch Mộ Tuyết đã đến gây rối với cô, vừa ăn trưa xong, Tịch Mộ Tuyết thay quần áo rất thời trang xuống lầu, vừa nhìn thấy cô liền hét lên: “Tịch Mộ Như, mau đưa tôi 20.000 tệ, hôm nay tôi phải tổ chức sinh nhật cho tôi!”
Mộ Như có chút sững sờ không kịp phản ứng, hôm nay là sinh nhật của Tịch Mộ Tuyết, cũng là sinh nhật của cô, hai người đều tròn 19. Nhưng mà cô thường không nhớ rõ sinh nhật của mình, vì đó là ngày ba mẹ bỏ rơi cô.
“Tôi không có tiền,“ Mộ Như nói thật: “Dì Mai chỉ bảo tôi quản lý, không có đưa tiền cho tôi, cho nên tôi cũng không có...”
“Cái gì?” Tịch Mộ Tuyết không đợi Mộ Như nói xong, lập tức rất khó chịu hét lên: “Làm sao có khả năng? Sáng nay tôi hỏi A Vũ về sinh nhật này. A Vũ nói quy củ của Đông Phương gia, sinh nhật có thể tiêu hết 20.000 tệ của nữ chủ nhân. Tiền sinh nhật, bảo tôi xin cô. “
“Nhưng tôi thật sự không có,” Mộ Như cảm thấy đau đầu sau khi nghe lời nói của cô ta, sau đó nhìn Mộ Tuyết bất lực nói, “Xin lỗi, hãy đợi dì Mai trở về. Để bà ấy đưa tiền cho cô, tôi bây giơg thực sự không thể làm gì được.”
“Chờ dì Mai trở về?” Giọng Tịch Mộ Tuyết lập tức tăng lên vài decibel, cô ta hét lên rất không vui: “Khi dì Mai trở về, sinh nhật của tôi đã qua rồi. Còn có ích lợi gì? Cô có thể đợi dì Mai trở về, dù sao thì ba ngày sau cô mới tổ chức sinh nhật của mình.”
Mộ Như cảm thấy vô cùng đau lòng khi nghe những gì cô ta nói, cô và Tịch Mộ Tuyết là chị em sinh đôi nhưng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật trong cùng một ngày, tất nhiên bố mẹ cô cũng không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ có sinh nhật.
Má Vương lần nào cũng giúp cô tổ chức đúng sinh nhật của mình, đương nhiên không phải hôm nay mà là ngày mà ba mẹ cô ném cô cho má Vương, má Vương nói ngày đó là ngày cô tái sinh.
Hôm nay cô bận, đương nhiên quên mất ngày này, cùng lắm là sinh nhật mà cô ghi nhớ trong lòng cũng là ba ngày sau, cho nên nếu Tịch Mộ Tuyết không nhắc cô, cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến sinh nhật thật của mình.
“Chị hai, chị cãi gì với chị dâu ở đây vậy?” Đông Phương Tuấn từ cửa bước vào, nhìn thấy khuôn mặt của Tịch Mộ Tuyết đang áp đảo Mộ Như, sắc mặt bỗng trở nên u ám.
“Tôi có thể tìm cô ta cãi nhau ở đâu?” Tịch Mộ Tuyết sốt ruột đáp lại, sau đó nhìn Đông Phương Tuấn nói: “Hôm nay tôi phải tổ chức sinh nhật cho tôi. Tôi chỉ yêu cầu cô ta đưa 20.000 tệ thiền sinh nhật theo quy định của Đông Phương gia. Nhưng cô ta nói không có, theo tôi thấy thì cô ta không muốn đưa nó cho tôi.”