Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 517: Chương 517: Thiên đường vô tận 2




Một tỷ là giá của cả Nhất Thốn Mặc, Đông Phương Tuấn thực sự đã tính hết tiền của anh, cậu ta lên kế hoạch dùng Nhan Như để đổi toàn bộ tài sản của Đông Phương Mặc, thậm chí là cả nơi mà anh ở.

Đứng là đáng kinh ngạc, cậu ta mạnh hơn gấp mười lần sự độc ác của Đông Phương Mặc hồi đó, có lẽ cậu ta muốn ngay lập tức hủy hoại Đông Phương Mặc, để anh không bao giờ có cơ hội ngốc đầu lên nữa.

Nhìn thấy Đông Phương Mặc im lặng, chú Liễu nhỏ giọng thuyết phục: “Thiếu gia, quên đi, trên thế giời này nơi nào mà chả có hoa thơm của lạ đúng chứ? Cậu không cần phải trả hết gia tài chỉ vì một Nhan Như.”

Đông Phương Mặc giơ tay lên ra hiệu cho ông không nói nữa, rồi nhàn nhạt nói: “Đừng nói nữa, tôi tự có tính toán cho chuyện này, nếu Đông Phương Tuấn đã mang Nam Cung Tần ra, vậy thì chúng ta không để cậu ta được như ý, cậu ta nói Nam Cung Tần sẽ đưa cho cậu ta 5 tỷ, cậu ta sẽ bán Nhan Như cho Nam Cung Tần.”

Đông Phương Mặc đã nhìn thấy rõ chuyện này, bởi vì cách đây 5 năm Tịch Mộ Như thật đã thoát khỏi tay của Nam Cung Tần, trong khi Tịch Mộ Như giả lại vào đây ở.

Anh luôn biết lý do tại sao Tịch Mộ Như giả lại có đủ can đảm như vậy có lẽ là do Nam Cung Tần nghĩ cho cô ta, hoặc cũng có thể là ý của Đông Phương Mai.

Nhubgw nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng Tịch Mộ Như thật nằm trong tay Nam Cung Tần, có lẽ cô đã bị Nam Cung Tần giấu đi, nhưng bây giờ hình như suy đoán của anh đã sai, bởi vì Tịch Mộ Như, hiện tại là Nhan Như, dường như không có chút quan hệ nào với Nam Cung Tần.

Năm đó Tịch Mộ Như thoát khỏi tay Nam Cung Tần bằng cách nào?

Vấn đề này vốn dĩ không phức tạp, bởi vì Mộ Như thật, tức là Nhan Như hiện tại hẳn là rất rõ.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Mấu chốt là bây giờ người phụ nữ này không nhận mình là Tịch Mộ Như, cô luôn nói cô là Tịch Mộ Tuyết, đương nhiên, anh sẽ không nói gì bởi vì cô hiện tai vẫn hoàn toàn đề phòng anh.

Hmm, sau này anh sẽ từ từ hiểu ra những gì Nhan Như đã trải qua trong năm năm qua, quan trọng bây giờ là anh không thể để cô ra đi nữa, dù có trả hết của cải tạm thời thì trước tiên anh cũng phải lấy lại cô.

Tất nhiên, nếu Đông Phương Tuấn nghĩ nếu cậu ta lấy hết của cải của anh, thì cậu ta sẽ hoàn toàn chà đạp lên Đông Phương Mặc, thì cậu ta đã mắc phải sai lầm lớn, bởi vì Đông Phương Mặc không phải là người dể bị chà đạp như vậy.

Trên thế giới nay, không phải là không có người có thể giẫm nát anh, mà là ít đến đáng thương, ít nhất là anh chưa gặp phải, cho nên anh không quan tâm mấy chục tỷ trong tay nhất thời rơi vào tay Đông Phương Tuấn.

“Đông Phương Tuấn giấu Nhan Như ở đâu?” Đông Phương Mặc nhìn chú Liễu, cau mày hỏi.

“Theo tin tức mới nhất, Đông Phương Tuấn không đưa Nhan Như trở về Tuấn Phong Viên mà cậu ấy đã xây dựng 4 năm trước”, chú Liễu vội vàng trả lời, “Theo tin tức từ người của Lãnh Lôi Đình thì Đông Phương Tuấn đã đưa Nhan Như lên một du thuyền, còn về điểm đến thì vẫn chưa rõ, có lẽ cậu ấy cũng đã thông báo cho Nam Cung Tần cùng lúc với chúng ta.”

Đông Phương Mặc gật đầu nói đã biết, sau đó nhìn chú Liễu nói: “Gọi điện thoại cho A Hạo nhờ anh ta giúp tôi chuẩn bị một du thuyền cùng với thiết bị dò tìm, tôi sẽ lập tức đuổi theo.”

Cho dù Đông Phương Tuấn cuối cùng đưa Nhan Như đi đâu, anh cũng không thể để người phụ nữ đó biến mất khỏi tầm mắt của anh một lần nữa, bởi vì anh không có nhiều năm năm để lãng phí như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.