Hàn Quốc, nơi ở bí mật của Đạo Kỳ Huyền.
Đạo Kỳ Huyền đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhìn biển vô tận ngoài cửa sổ, điếu thuốc còn chưa tắt trong tay đã bị anh bóp thành bột.
Ban đầu, anh liệt kê 4 người sẽ có khả năng bắt Nhan Như nhất, sau cuộc điều tra ở Paris, anh đưa ra kết luận chính xác Đông Phương Mặc đã bắt Nhan Như về Tân Hải.
Lúc đó anh cũng không vội, bởi vì theo hiểu biết của anh về Đông Phương Mặc, không lâu đã có thể đoạt lại người phụ nữ không giống Mộ Như này, chứng tỏ Đông Phương Mặc đã nghi ngờ Tịch Mộ Như ở Nhất Thốn Mặc là giả từ lâu.
Một người đàn ông có vẻ đẹp của tuổi trưởng thành, dù đã cưới Nhan Như nhưng cuộc hôn nhân này đối với Nhan Như là sai lầm, mặc dù trong thâm tâm, anh vẫn rất thích Nhan Như, nhưng anh không thể bộc lộ ra ngoài được.
Nhưng ai biết được, chuyện xảy ra sau đó lại nằm ngoài dự đoán của anh, tin tức mới nhất là Nhan Như đã rơi vào tay của Đông Phương Tuấn, hay nói cách khác là rơi vào tay của Đông Phương Mai và Đông Phương Anh Vũ.
Về chuyên của Đông Phương gia, thật ra anh cũng không để ý lắm, nhiều năm như vậy, đối với Đông Phương gia thì anh là người đã chết, sẽ không ai nghĩ tới anh, kể cả chính anh cũng quên mất mình đã từng là một thành viên của Đông Phương gia.
Nhưng cùng với việc Nhan Như mất tích, anh đã điều tra lại tình hình của Đông Phương gia, lúc đó anh mới biết chủ tịch tập đoàn Đông Phương từ lâu đã đổi chủ, bây giờ là người nắm quyền là Đông Phương Tuấn.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Anh không lo lắng về những chuyện này, bởi vì đối với Đông Phương Mặc, anh ấy có thể xử lý hơn mười Đông Phương Tuấn, hiện tại anh chỉ muốn biết tình hình của Nhan Như.
Park Yongjun đứng cách đó không xa, nhìn anh, đau khổ nói: “Tình hình hiện tại có chút phức tạp, Đông Phương Tuấn đang chở Nhan Như trên một du thuyền, mà chiếc du thuyền đó lại đang hướng ra biển chưa rõ đích đến, khả năng đến đảo Băng Hỏa hoặc đảo Tinh Nguyệt rất cao, còn khả năng đến đảo Tứ Hoàng là cực kỳ nhỏ, bởi vì đó là nơi Đông Phương Mặc từng đua xe với Nam Cung Tần, nên Đông Phương Tuấn không thể chọn đảo đó.”
Đạo Kỳ Huyền gật đầu, sau đó nhìn Park Yongjun cau mày hỏi: “Bây giờ anh có biết Đông Phương Tuấn sẽ dùng Nhan Như để đòi Đông Phương Mặc bao nhiêu tài sản không?”
Park Yongjun lắc đầu, sau đó cười khổ nói: “Tôi chưa nghe nói về chuyện này, nhưng tôi đoán sẽ không ít, lần này, Đông Phương Mai và con trai của bà ta đã lộ mặt thật của họ trước mặt Đông Phương Mặc, sự tham lam của họ chắc chắn là không nhỏ, có thể họ muốn cả gia sản của Đông Phương Mặc, tôi đoán là vậy.”
“Tôi đã nghĩ đến chuyện này,“ Đạo Kỳ Huyền tiếp lời của Park Yongjun, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sự an toàn của Vũ Vũ sẽ không có vấn đề gì, đúng không? Jisun nói thế nào?”
“Trước đây em gái tôi đã có một số ý kiến về Nhan Như, nhưng...” Park Yongjun dừng lại, sau đó cúi đầu nhẹ nói, “Tôi đã nói với Jisun về mối quan hệ của chúng ta, con bé chỉ khóc vài ngày, rồi cũng đã chấp nhận thực tế, nó không còn phẫn nộ với Nhan Như nữa, vì vậy bây giờ nó sẽ chịu trách nhiệm bảo về sự an toan của Vũ Vũ.”
“Tốt quá,” Đạo Kỳ Huyền nghe Park Yongjun nói, lập tức cảm thấy an tâm, ném điếu thuốc lá trong tay vào thùng rác cách đó không xa, lập tức đưa ra quyết định.
“Yongjun, tôi sẽ đến đảo Băng Hỏa và đảo Tinh Nguyệt ngay, anh giúp tôi thu xếp tàu ngầm đến đó.” Đạo Kỳ Huyền quay lại rồi bước ra khỏi cửa, anh bước tới cửa rồi đột nhiên quay lại, buông một câu: “Tôi không bao giờ để Nhan Như chịu thiệt thồi hơn nữa.”