Khi cô chạy đến cổng khu nhà, nhân viên bảo vệ ở cổng nói với cô xe của trường Mầm non của Tiểu Mao Vũ còn chưa đến, cô cũng không vội, vì xe của trường mẫu giáo thỉnh thoảng cũng bị tắc đường nên đến muộn.
Cô yên tâm đợi ở cổng khu, nhưng nửa giờ sau, xe nhà trẻ vẫn chưa đến, khiến cô không khỏi có chút lo lắng, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho nhà trẻ hỏi.
Người trả lời điện thoại ở trường là nhân viên bảo vệ ở cửa, không hỏi chi tiết Nhan Như là phụ huynh của đứa trẻ nào, nhưng rất có trách nhiệm, cũng rất công thức nói với cô xe buýt của trường rời đi muộn hơn bình thường mười phút vì lý do chiều nay ở truonhwf có buổi diễn tập.
Nhan Như cúp điện thoại, nghĩ xe buýt của trường đi muộn mười phút, nếu trên đường có tắc đường lớn thì hôm nay có thể sẽ đến muộn, cô không thể quá nóng lòng, chờ một chút, có thể chỉ vài phút nữa xe sẽ đến.
Nhan Như tự thuyết phục bản thân đợi thêm vài phút nữa, đợi thêm vài phút nữa, nhưng đợi thêm nửa tiếng nữa vẫn không thấy xe đưa đón Tiểu Mao Vũ nên đành phải gọi lại cho trường.
Lần này, bác bảo vệ nghe điện thoại của trường nói trên điện thoại là xe đưa đón các cháu đã về trường, đã đưa hết các cháu rồi, làm sao có chuyện không đưa các cháu được?
Nhan Như liền nhờ nhân viên bảo vệ hỏi tài xế, đồng thời yêu cầu tài xế và phụ xe gọi điện cho cô.
Ngay sau đó, giáo viên đã gọi cô và nói không thấy Nhan Phi Vũ trong xe đưa các em về nhà chiều nay, vì vậy họ không lái xe đến cổng B của khu nhà của cô vì có hai đứa trẻ khác xuống ở cổng A của khu nhà.
Nhan Như vội hỏi Nhan Phi Vũ đã đi đâu?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Giáo viên đi cùng xe không biết, nhưng cô ấy bảo cô đừng lo lắng, nói cô ấy đã giúp cô hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp của Nhan Phi Vũ và sẽ yêu cầu giáo viên chủ nhiệm gọi lại cho cô sau.
Trong lòng Nhan Như càng thêm lo lắng, cô chờ đợi cuộc gọi của giáo viên chủ nhiệm, cô hy vọng giáo viên chủ nhiệm lớp hoặc giáo viên dạy nhảy để cô nhảy hoặc vẽ ở trường sẽ nói con bé đang ở cùng những đứa trẻ khác để học múa ba lê hoặc cùng nhau vẽ tranh.
Nhan Như mong chúng vẫn chưa kết thúc, giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Mao Vũ nhanh chóng gọi lại cho cô, qua điện thoại, cô giáo rất lịch sự nói với cô là Nhan Phi Vũ đã được ba con bé đón sau khi tan học, nên hôm nay con bé không đi xe buýt về nhà, cô ấy nghĩ Nhan Phi Vũ đã về nhà từ lâu.
Đạo Kỳ Huyền đã rước con bé?
Nhan Như cúp điện thoại của giáo viên chủ nhiệm rồi ngay lập tức gọi cho Đạo Kỳ Huyền, nhưng điện thoại di động của Đạo Kỳ Huyền lúc này đã tắt máy nên cô trở nên rất cáu kỉnh, gọi lại cho Park Yongjun, mặc dù cô rất ít khi gọi cho Park Yongjun.
Điện thoại của Park Yongjun nhanh chóng được kết nối nhưng phải đợi một lúc lâu mới bắt máy, Nhan Như không đợi Park Yongjun lên tiếng đã hỏi ngay: “Yongjun, anh có biết Đạo Kỳ Huyền đã đưa Tiểu Mao Vũ đi đâu không?”
“Đạo Kỳ Huyền không mang theo Tiểu Mao Vũ?”, Park Yongjun trả lời, sau đó nói thêm: “Tôi và Kì Huyền hiện đang trên biển, sáng sớm nay chúng tôi đã đi ra ngoài, điện thoại di động của Kỳ Huyền hết pin, trên du thuyền lại không có chỗ sạc, không phải Tiểu Mao Vũ đang học ở trường mẫu giáo sao? “
“Cái gì?” Nhan Như sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: “Chiều nay không phải anh ấy đi nhà trẻ đón Tiểu Mao Vũ sao?”