Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 291: Chương 291: Anh đang quan tâm tôi sao




“Ông ngoại, cháu sợ mình không làm được.”

“Ông biết biết ba năm tới cháu muốn học nghiên cứu sinh, sau khi cháu hoàn thành việc học, tất cả sản nghiệp của Lâm Thị sẽ giao cho cháu.”

Lâm Tung không cho Hứa Như từ chối.

“Yên tâm, Lăng Thuần sẽ giúp cháu.”

Hứa Như mím môi, Lăng Thuần… Lại là anh ta.

Hứa Như đưa ông ngoại về phòng xong thì xuống phòng khách.

Không biết Lăng Thuần đã về từ lúc nào, đứng ở sau lưng cô.

Hứa Như hoảng sợ.

“Em sợ tôi như thế sao?” Lăng Thuần nhướng mày.

Hứa Như tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

“Anh đừng làm phiền tôi.” Hiện tại cô muốn yên tĩnh.

“Ông ngoại nói gì với em?” Lăng Thuần ngồi xuống bên cạnh cô.

Hứa Như mím môi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Lăng Thuần.

Cô nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp thì phải theo Lăng Thuần học kinh doanh…

Cô thật sự không muốn chút nào!

“Không liên quan đến anh.”

Lăng Thuần lại nói: “Để tôi đoán xem có phải nói sau khi em tốt nghiệp sẽ theo tôi học ở Lâm Thị, dù sao ông ngoại muốn giao Lâm Thị cho em.”

Hứa Như im lặng.

“Em cũng không từ chối được đúng không? Hay là em muốn hai tay dâng Lâm Thị cho tôi?” Lăng Thuần nhướng mày.

“Anh mơ đi!” Hứa Như không hề nghĩ phản bác lại.

Nhưng cô nghĩ cô ba năm sau học y học lâm sàng không hề liên quan đến kinh doanh.

Nếu không phải sau này có thể làm bác sĩ thì cô học nghiên cứu sinh cũng không có nghĩa gì.

“Tôi biết em đang rối rắm chuyện gì, cho nên em có thể giao Lâm Thị cho tôi, đến lúc đó mỗi năm em cầm phần trăm hoa hồng là được.” Lăng Thuần nói.

Hứa Như không biết năng lực của Lăng Thuần.

Anh ta khoảng ba mươi tuổi, trước đó đã thừa kế Lăng Thị, mà anh ta chỉ chú ý hoạt động của Lâm Thị mà thôi.

Vì sao Lâm Tung lại tin tưởng anh ta như thế?

Hứa Như không khỏi nhìn Lăng Thuần, không thể phủ nhận người anh ta bình tĩnh chín chắn, nhưng trong mắt cô thì nhân phẩm không được tốt lắm.

“Em nhìn tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy em đã thích tôi.” Lăng Thuần cong môi nói.

“Anh mơ đi, tôi không có mù.”

“Ông ngoại không có nhiều thời gian, em cần phải suy nghĩ kỹ, nhưng em cũng không có sự lựa chọn.”

Lăng Thuần cười: “Thật ra em có thể suy nghĩ đến chuyện ly hôn với Lý Thế Nhiên rồi kết hôn với tôi, tôi sẽ giúp em quản lý tốt Lâm Thị.”

Hứa Như:…

“Không biết xấu hổ.”

Cô quay về phòng.

Lăng Thuần nheo mắt lại, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Anh ta đi lên lầu tìm Lâm Tung.

“Ông ngoại, cháu không có cách nào với cháu gái ông cả, cô ấy rất thích Lý Thế Nhiên.”

“Nó không thể ở bên Lý Thế Nhiên, Lăng Thuần, dùng mọi thủ đoạn khiến bọn nó ly hôn.” Lâm Tung tức giận nói.

“Ông ngoại có cách nào sao?”

“Chủ nhật tuần này là sinh nhật ông, đến lúc đó cháu và cháu gái ông ở chung một phòng, ngày hôm sau ông sẽ gọi phóng viên đến đây!”

“Nhưng Hứa Như không thừa nhận thì sao?”

“Cháu chặn miệng nó lại!”

Lăng Thuần cười cười, anh ta nghĩ đến cảnh tượng này đã cảm thấy kích thích.

“Ông ngoại, nếu ông không chấp nhận Lý Thế Nhiên, vì sao trước đó ông còn muốn anh ta kết hôn với Hứa Như?”

“Trong hôn lễ xảy ra quá nhiều chuyện, ông vốn cho rằng cháu gái gả cho Lý Thế Nhiên sẽ hạnh phúc, nhưng ông sai rồi, ở bên cạnh người đàn ông kia chỉ đầy nguy hiểm, lúc ông còn sống, ông phải sắp xếp cho cháu gái được hạnh phúc.”

Lăng Thuần nhíu mày, đúng vậy, thân phận của Hứa Như rất xấu hổ, cô cũng coi như là người nhà họ Kỳ, nhưng trước kia quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Kỳ như nước với lửa.

Trong tương lai chưa chắc không liên lụy đến Hứa Như.

“Ông nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, Lăng Thuần, ông tin tưởng cháu, ông cũng nhìn ra được cháu rất thích cháu gái ông.”

“Ông ngoại, cháu thích cô ấy, nhưng cô ấy không thích cháu.”

Người phụ nữ này đúng là rất vô tình.

Anh ta cảm thấy mình không hề thua kém Lý Thế Nhiên, hơn nữa anh ta cảm thấy mình với là sự lựa chọn tốt nhất của cô.

“Ông nghi ngờ Lý Thế Nhiên cưới nó vì đã sớm biết thân phận của nó, ông muốn nói sự thật cho cháu gái, không thể để Lý Thế Nhiên lừa gạt nó được!”

Bệnh viện.

Lúc Lục Hoan tỉnh lại đã là ngày hôm sau, An Thành Minh vẫn trông coi bên cạnh.

Anh ta thấy cô ta tỉnh lại thì lông mày nhíu chặt mới thoáng buông lỏng.

“Tôi sao vậy?” Lục Hoan xoa trán, cả người khó chịu.

“Cô bị kẹt trong thang máy, tối hôm qua được cứu ra.”

Lục Hoan nhíu mày, trong đầu dần dần hiện lên ký ức mơ hồ.

Nhưng cô ta không dám nghĩ tới.

Cô ta không dám nhớ lại cảnh tượng suýt nữa bị xâm hại nhiều năm trước.

Mà ngày hôm qua, cũng trong không gian giống vậy, cô ta cho rằng sẽ xảy ra chuyện giống như thế.

Cô ta chán nản trầm mặt xuống.

“Cô ta không sao chứ?” Lục Hoan hỏi.

“Không có.” An Thành Minh biết người cô ta hỏi là Hứa Như.

“Khi nào tôi có thể xuất viện.”

Cô ta thấy mình vẫn còn đang truyền dịch, nhưng đã không còn khó chịu nữa.

“Lát nữa khoa thần kinh đến đây kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.”

Lục Hoan gật đầu nhìn An Thành Minh không thể che dấu vẻ mệt mỏi trên mặt thì nhíu mày.

Anh ta ở đây cả đêm sao?

“Anh về đi, lát nữa tôi gọi tài xế đến đón.”

“Cô cảm thấy tôi sẽ yên tâm sao?” Giọng An Thành Minh lạnh đi.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lý Thế Nhiên gõ cửa đi vào.

Lục Hoan nhìn thấy anh thì đáy mắt lóe lên ánh sáng.

“Anh An, tôi tìm Lục Hoan có chút việc riêng.”

An Thành Minh đóng cửa lại, phòng bệnh chỉ có Lục Hoan và Lý Thế Nhiên.

“Anh đến thăm tôi sao?” Lục Hoan hỏi.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, cầm bệnh án trên cạnh giường bệnh, Lục Hoan không bị bệnh, chỉ là di chứng bóng ma tâm lý khi còn nhỏ để lại, trong không gian kín rất dễ kích thích đến cô ta.

Anh biết tình huống của cô ta.

“Tôi hy vọng cô rời khỏi hạng mục nghiên cứu và phát triển của Lâm Thị.” Lý Thế Nhiên nói thẳng.

“Cái gì?” Lục Hoan ngẩn người, không nghĩ tới Lý Thế Nhiên nói chuyện này.

Nhưng hiện tại nghiên cứu và phát triển đã đến giai đoạn cuối, tuy rằng xảy ra chút vấn đề nhưng cô ta tin có thể giải quyết được.

“Với tình hình tâm lý của cô hiện tại thì Lâm Thị cũng sẽ không cho cô tiếp tục hoàn thành hạng mục này.” Lý Thế Nhiên nói.

Hiện tại Lăng Thuần đã sắp xếp chuyên gia khác thay thế nghiên cứu và phát triển.

“Tình hình tâm lý của tôi không có vấn đề gì… Khoan đã, Thế Nhiên, anh đang quan tâm tôi sao?” Lục Hoan căng thẳng hỏi.

Giữa bọn họ đã lâu không bình tĩnh nói chuyện như vậy.

“Ừ, ông nội cũng không hy vọng cô xảy ra chuyện.” Lý Thế Nhiên lạnh nhạt nói.

Chuyện này đã truyền tới tai Lý Thành, ông ta ở Nam Thành nên dặn dò anh quan tâm Lục Hoan.

“Ông nội, thì ra là ông nội.” Lục Hoan cười trào phúng.

“Cô đừng nhúng tay vào hạng mục của Lâm Thị, nghe lời của tôi.” Lý Thế Nhiên trầm mặt xuống.

“Anh đã nhìn thấy báo cáo tôi gửi rồi sao? Tôi gặp một số vấn đề.”

Lý Thế Nhiên nghe vậy thì sắc mặt lạnh lẽo.

“Tôi chỉ nói như vậy.” Lý Thế Nhiên không trả lời, nhanh chóng rời đi.

Lục Hoan nhíu mày không hiểu, vì sao Lý Thế Nhiên nhất định muốn cô ta rời khỏi hạng mục này.

Nhưng cô ta nhanh chóng nhận được điện thoại của Lăng Thuần, bởi vì tình hình sức khỏe của cô ta nên trước mắt đã sắp xếp nhân viên khác tham gia nghiên cứu và phát triển, Lục Hoan bàn giao công việc trước đó là được.

Còn sau này Lâm Thị vốn là nắm quyền quản lý hạng mục nghiên cứu và phát triển này nên Lục Hoan cũng không cần tham gia.

Có nghĩa là biến cô ta thành nhà đầu tư hữu danh vô thực.

“Vì sao? Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì, hôm nay tôi có thể xuất viện.”

Lăng Thuần lạnh nhạt nói: “Cô hại Hứa Như, cô cho rằng ông cụ Lâm sẽ giữ cô lại sao?”

Sắc mặt Lục Hoan trắng bệch, Hứa Như… Lại là Hứa Như!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.