Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 292: Chương 292: Bằng lòng lãng phí thời gian ở bên em




Cách ngày về Nam Thành ngày càng gần, mỗi ngày Hứa Như đều ở bên cạnh ông ngoại.

Hai ngày nữa là sinh nhật của ông ngoại, Hứa Như vừa mới biết được.

Nhà họ Lâm không định tổ chức tiệc lớn, chỉ ở nhà họ Lâm chúc mừng ông cụ.

Hứa Như nghĩ đến chuyện tặng quà cho ông ngoại thì có chút đau đầu, cô nhờ Lưu Thanh đề xuất ý kiến.

“Cậu ở nước B? Đáng tiếc là tớ chưa về, tớ nghe nói bên đó có một tiệm thuốc bán nhân sâm và một ít vị thuốc, sức khỏe của ông ngoại cậu không tốt, hay là cậu tặng cho ông ấy một ít vị thuốc quý đi.”

Hứa Như dừng một chút, cô lại không nghĩ đến chuyện này.

Bên cạnh ông ngoại có bác sĩ riêng vẫn luôn chăm sóc sức khỏe cho ông ta, cô cũng không quá lo lắng.

Cô cúp điện thoại, sau đó hỏi bác sĩ, gần đây ông ta cũng tìm một số vị thuốc, hy vọng có thể giúp ông ngoại kiên trì thêm một thời gian nữa.

“Cô Hứa, nếu cô có thể tìm được thì thật sự quá tốt.”

Hứa Như cầm đơn thuốc, sau khi Lý Thế Nhiên trở về, cô dò hỏi anh có thể tìm được hay không.

Lý Thế Nhiên có quan hệ rất rộng, sở trường là nghiên cứu thuốc, có lẽ không quá khó khăn.

“Vị thuốc này cũng chỉ có nước B mới có, chờ tin của anh.”

“Thật sao?” Hứa Như sáng mắt lên.

Lý Thế Nhiên cong môi mỏng: “Anh nói rồi, chỉ cần bà Lý yêu cầu, anh sẽ cố gắng thực hiện.”

Hôm sau, Lý Thế Nhiên hoãn công việc buổi sáng rồi cùng ra ngoài với Hứa Như.

Hai người tới nước B không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên đi dạo với nhau.

Hứa Như thay váy màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng.

Lý Thế Nhiên nắm tay cô: “Em muốn hẹn hò với anh sao?”

Hứa Như cười cười: “Đúng vậy, anh Lý có nể mặt không?”

“Anh cầu còn không được.” Lý Thế Nhiên nâng mặt cô lên, hôn xuống môi cô.

Nước B có không ít tiệm thuốc nằm phía sau đường phố, cũng không làm cho người khác chú ý.

Hứa Như dừng bước trước một tiệm thuốc sạch sẽ thanh lịch.

Vừa rồi hai người đã đi dạo mấy tiệm thuốc, nhưng không phải là tiệm thuốc Lý Thế Nhiên muốn tìm.

Hai người đi vào cửa chật hẹp, ánh sáng xung quanh hơi tối, quầy thuốc cũ kỹ làm bằng gỗ đàn hương tỏa ra mùi gỗ dễ chịu.

Mùi thuốc nhàn nhạt bay tới, Lý Thế Nhiên có khứu giác nhạy bén không khỏi hít một hơi thật sâu.

Hai người đi qua một hành lang dài rồi đến sảnh tiệm thuốc, ánh mắt Lý Thế Nhiên dừng lại những dòng chữ trên từng ngăn kéo của tiệm thuốc.

Trên kệ còn có vài cuốn sách y học cũ, những chiếc lọ được sắp xếp gọn gàng chứa đầy các loại thuốc bắc vừa được chế biến mà anh rất quen thuộc.

Tiệm thuốc chỉ có một bà cụ cũng không có tiếp đón khách, bà cụ chỉ tập trung pha chế thuốc.

Chén sứ màu trắng ngọc, trong tay bà cụ cầm chiếc chày thuần thục nghiền nát, màu thuốc bắc xanh biếc từ từ biến thành nước.

Lý Thế Nhiên dừng một chút, tầm mắt dừng lại trên kệ sau lưng bà cụ.

“Xin chào, tôi muốn nhìn bình thuốc kia một chút.”

Hứa Như nhìn theo tầm mắt của Lý Thế Nhiên, đó là một ấm thuốc sứ Thanh Hoa, anh cầm bình thuốc rồi đổ thuốc bắc ra mặt giấy, cầm lấy ấm thuốc nhìn chăm chú.

Hứa Như khó hiểu, bọn họ tới mua thuốc, sao Lý Thế Nhiên còn xem bình thuốc…

“Lý Thế Nhiên, chiếc bình này có gì đặc biệt sao?”

“Vị thuốc của ông ngoại đã tìm được rồi nên cần phải giữ hương vị trong một chiếc bình đặc biệt, nếu không sẽ bị hư.”

Hứa Như kinh ngạc, không ngờ lại là nguyên nhân này.

Đây là thuốc bắc, không nghĩ tới Lý Thế Nhiên hiểu biết không ít.

“Có lẽ chiếc bình sứ Thanh Hoa này được làm dưới thời nhà Thanh Ung Chính, độ tinh khiết hoa văn màu xám ổn định, hơn nữa nó có giá trị nhất là không hề tì vết, không hề sứt mẻ, chiếc bình này không chỉ vô giá mà còn là đồ cổ.”

Anh thấy đưa cả chiếc bình này cho ông ngoại mới là thích hợp nhất.

Hứa Như hiểu rồi.

Bình thường ông ngoại cũng thích sưu tầm đồ cổ, không nghĩ tới Lý Thế Nhiên còn chu đáo hơn cả cô.

Cô cầm đơn thuốc đưa cho bà cụ.

“Xin hỏi nơi này có hay không này vài đạo dược liệu?”

Bà cụ tháo kính lão xuống rồi để sát vào nhìn.

“Ở đây tôi chỉ có một vị thuốc trong danh sách, còn thứ khác thì tiệm thuốc khác trên đường này có thể sẽ có.”

Hai người mua một vị thuốc trong danh sách và ấm sắc thuốc rồi rời đi.

Trên đường này có mấy chục tiệm thuốc, bọn họ chỉ có thể đi tìm từng chỗ một.

“Có phải buổi chiều anh phải đến Lý Thị đúng không? Một mình em tìm là được.” Hứa Như nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Cô biết mấy vị thuốc này rất khó tìm, có thể phải dành cả ngày đi tìm.

“Anh không yên tâm để em đi một mình, bà Lý, khi nào em mới có thể cách dựa dẫm vào anh chứ, hả?” Lý Thế Nhiên có chút không vui nhéo cằm cô.

Hứa Như cắn môi, cô chỉ sợ làm phiền Lý Thế Nhiên.

Bình thường …

Lý Thế Nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Như nên trầm giọng nói: “Anh bằng lòng lãng phí thời gian của mình ở bên cạnh em.”

Hứa Như đỏ mặt, câu này giống như lời tỏ tình…

Lý Thế Nhiên nắm lấy tay cô tiếp tục đi tìm từng tiệm thuốc.

Chạng vạng tối, chỉ còn lại khoảng năm tiệm thuốc.

Hứa Như đi vào tiệm thuốc nhỏ trước mắt, ông chủ là một ông bác già.

“Chỗ tôi có mấy vị thuốc này, nhưng tôi đã sớm không bán, hai người về đi.” Ông bác già xua tay.

“Bác ơi, có thể nói cho cháu nguyên nhân không? Mấy vị thuốc này rất quan trọng với ông ngoại cháu.”

“Nguyên nhân? Mấy vị thuốc này không còn sản xuất, rất quý hiếm, cô nói tôi còn bán cho cô sao?” Giọng ông bác già hơi trầm xuống.

Hứa Như ngẩn người, đáy mắt đầy mất mác.

Thái độ của ông bác già rất kiên định, cô khuyên thế nào cũng không bán.

“Làm sao bây giờ?” Hứa Như chán nản.

“Nếu tôi dùng một vị thuốc quý hiếm hơn đến đổi thì bác có đồng ý trao đổi không?” Lý Thế Nhiên cong lưng, lễ phép hỏi.

“Vị thuốc quý hiếm gì cũng không đổi!”

“Địa hoàng mật, cả thế giới chỉ có gần một trăm viên, hai mươi năm trước cũng đã dừng sản xuất, tôi nghe nói hiện tại có thể bán được mấy chục tỷ, tôi có một viên nên có thể trao đổi với mấy vị thuốc của bác.”

Hứa Như đã sớm ngây người, vị thuốc mấy chục tỷ?

Mặc dù mấy vị thuốc trong danh sách sắp tuyệt chủng, nhưng cũng không đến mấy chục tỷ…

Có phải Lý Thế Nhiên…

Cô vội vàng kéo anh lại: “Không được.”

Cô mua quà tặng cho ông ngoại cũng không hy vọng Lý Thế Nhiên tốn tiền.

“Cậu nói thật sao?” Đáy mắt ông bác già đã sớm tỏa sáng, kích động đứng lên.

Lý Thế Nhiên cong môi mỏng: “Nếu bác đồng ý, ngày mai sẽ đưa đến tay bác.”

“Lý Thế Nhiên, không được, quá quý giá, em không mua…” Hứa Như ngăn anh lại.

Nhưng hiển nhiên anh đã quyết định.

“Đương nhiên, ngày mai tôi sẽ cầm địa hoàng mật tới đổi.”

“Được… Được!”

Hai người rời khỏi tiệm thuốc, Hứa Như vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Giao dịch thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.