“Lý Thế Nhiên, anh nói xem địa hoàng mật quá quý giá, không đáng đổi với mấy vị thuốc này.” Hứa Như bình tĩnh nói.
“Anh cảm thấy đáng giá, bà Lý, liên quan đến sức khỏe của ông ngoại em thì là vô giá.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng gì cả, đây là quà của anh và em tặng cho ông ngoại, anh muốn thể hiện tấm lòng của mình được không?”
Hứa Như không lời nào để nói.
Tuy rằng cô biết Lý Thế Nhiên rất nhiều tiền, nhưng trong suy nghĩ của cô thì mấy chục tỷ đã vượt qua khả năng chấp nhận.
Nhưng cô nghĩ đến sức khỏe của ông ngoại, nếu vị thuốc này thật sự có ích cho ông ta thì cô cũng sẽ làm như vậy.
Hiện tại Lý Thế Nhiên ở bên cạnh, anh giúp cô giải quyết tất cả buồn phiền.
Hứa Như nhón mũi chân, ngước mắt nhìn vào anh.
“Em biết rồi, Lý Thế Nhiên, vì sao anh tốt với em như vậy…” Ánh mắt Hứa Như nóng rực nhìn anh.
Đôi khi cô cảm thấy không chân thật.
Nhưng người đàn ông trước mắt là Lý Thế Nhiên.
Thậm chí bọn họ đã kết hôn hơn một năm.
Lý Thế Nhiên dừng lại rồi sau đó hôn lên môi anh đào của cô, rất sâu cũng vô cùng bá đạo, giữ chặt eo thon của cô, hai người dính chặt không thể tách rời.
Câu trả lời của anh nằm trong nụ hôn…
…
Hôm sau, Cao Bân đưa địa hoàng mật từ nhà cũ họ Lý đến, Lý Thế Nhiên và Hứa Như quay lại tiệm thuốc đó.
Ông bác già đóng gói mấy vị thuốc Hứa Như cần, khi cầm địa hoàng mật thì đáy mắt kích động khó che giấu được.
“Không ngờ lúc tôi còn sống lại có thể nhìn thấy địa hoàng mật.”
“Bác ơi, chúng tôi đi trước, cảm ơn thuốc của bác.” Hứa Như lễ phép chào tạm biệt.
Hứa Như cũng không biết rốt cuộc địa hoàng mật là gì, nhưng nó lại vô giá, ngay cả ông chủ cũng kinh ngạc như thế.
Cô nhịn không được hỏi Lý Thế Nhiên, “Cái kia dược, là có ích lợi gì đồ? Vì cái gì lúc trước còn hạn lượng đem bán?”
“Là vị thuốc khống chế ung thư tế bào lan ra, chưa được xét duyệt cho nên cũng không thể chính thức đưa ra thị trường, nhưng hiệu quả của vị thuốc đã khiến cả thế giới kinh ngạc lúc bấy giờ, cho nên dùng giá trên trời cũng không mua được một lọ.”
Hứa Như kinh ngạc, khó trách…
Ít nhất trong thế giới vị thuốc không có loại thuốc nào giống như vậy.
“Vì sao anh có được vị thuốc này?”
“Nhiều năm trước có người tặng cho anh.”. Truyện Đô Thị
“Cho nên anh có không ít vị thuốc quý báu sao?” Hứa Như nhướng mày.
Lý Thế Nhiên cười cười: “Lý Thị có một phòng thuốc chứa các loại vị thuốc quý hiếm, khi nào trở về anh đưa em đến tham quan.”
“Wow, anh đúng là chàng trai kho báu!” Hứa Như kinh ngạc nói.
“Chàng trai kho báu?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Ừm, có nghĩa là chồng em rất lợi hại!”
Lý Thế Nhiên càng cười tươi, anh nhìn vào mắt Hứa Như thật sự muốn say.
Anh cười càng sâu làm cho cô không thể chống đỡ được.
…
Hôm nay là chủ nhật, tiệc sinh nhật của Lâm Tung sẽ tổ chức ở vườn hoa phía sau nhà họ Lâm.
Lâm Vy đã sớm chuẩn bị, Hứa Như cũng giúp đỡ.
“Thế Nhiên đâu?” Lâm Vy hỏi.
“Hôm nay anh ấy họp, tối nay sẽ trở về.”
“Hai đứa sắp phải trở về, mẹ không nỡ chút nào.” Lâm Vy thở dài.
Tuy rằng hiện tại nhà họ Kỳ định cư ở Nam Thành, nhưng trong thời gian này, cô vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Tung.
“Mẹ, con sẽ thường xuyên đến đây.”
“Vậy là tốt rồi, mẹ lo lắng cho ông…” Hốc mắt Lâm Vy không nhịn được đỏ lên.
Nhắc tới Lâm Tung, ai cũng không có tâm trạng.
“Con đi xem ông ngoại.”
Hứa Như đi lên lầu, đúng lúc Lăng Thuần ra khỏi phòng ông ngoại.
“Ông nội không thoải mái nên vừa ngủ.” Lăng Thuần nhíu mày.
“Sao vậy?” Hứa Như lo lắng muốn đi vào.
Lăng Thuần ngăn cô lại: “Ông nội ngủ rồi, em đừng quấy rầy ông ấy, để ông ấy nghỉ ngơi, lát nữa mới có tinh thần.”
Hứa Như nhíu mày, không đi vào.
Lăng Thuần đi xuống vườn hoa giúp đỡ, bởi vì sức khỏe của ông ngoại nên món ăn đêm nay đều rất thanh đạm.
Lâm Vy tự mình xuống bếp, Hứa Như giúp đỡ bên trong.
Chạng vạng tối, Hứa Như vẫn chưa thấy Lý Thế Nhiên về thì gọi cho anh.
Nhưng điện thoại vẫn báo bận.
Cô lo lắng nhíu mày, Lâm Vy quan tâm hỏi: “Thế Nhiên vẫn chưa về sao?”
“Không biết vì sao con không gọi được điện thoại cho anh ấy.”
“Nửa tiếng nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu.” Lâm Vy nhắc nhở.
Hứa Như chỉ có thể gọi cho Cao Bân, trong thời gian này anh ta vẫn chạy quay lại giữa Nam Thành và nước B.
“Hôm nay tổng giám đốc đến viện kiểm nghiệm thuốc, nhưng có lẽ bây giờ đã đi rồi.”
“Hiện tại trời đã tối rồi, tôi không liên lạc được với anh ấy.”
“Tôi lập tức đi đến viện kiểm nghiệm thuốc, tôi vẫn luôn không liên lạc được với tổng giám đốc Lý.” Cao Bân nhíu mày.
“Tôi chờ tin tức của anh.”
Hứa Như không khỏi lo lắng.
Không bao lâu sau ông ngoại được quản gia đỡ xuống lầu, lúc này Hứa Như mới nở nụ cười.
Lâm Tung ngồi xuống vị trí nhân vật chính, mọi người cũng ngồi xuống.
Lâm Tung nhìn ghế trống bên cạnh Hứa Như thì nhỏ giọng hỏi: “Lý Thế Nhiên đâu?”
“Công ty anh ấy còn có chuyện.” Sắc mặt Hứa Như cứng đờ.
“Ừ, sợ là không muốn nhìn thấy ông già này.” Giọng Lâm Tung nặng nề.
Hứa Như lập tức an ủi: “Ông ngoại, đương nhiên là không phải, Thế Nhiên nhất định đang trở về, anh ấy và con đã sớm chọn quà tặng ông.”
Hứa Như nói xong thì đưa ấm thuốc cho ông ngoại.
“Ông ngoại, đồ sứ này là đồ cổ lưu lạc dưới thời Ung Chính nhà Thành, chất lượng rất tốt, thuốc bắc bên trong càng cực kỳ quý giá, vô cùng có ích cho sức khỏe của ông.”
“Cháu gái, đồ sứ này không tồi, ông ngoại thích, còn thuốc bắc thì ông ngoại không còn sức lực gì nữa, ông biết sức khỏe của mình nên cũng vô dụng thôi.” Lâm Tung cảm khái.
“Ông ngoại, chỉ cần còn hy vọng, cháu sẽ không từ bỏ.” Hứa Như cố chấp nói.
Quản gia nhanh chóng gọi bác sĩ tới, ông ta nhìn thấy vị thuốc thì cũng rất vui sướng.
“Cô Hứa, tôi vẫn luôn không tìm thấy mấy vị thuốc này.”
Hứa Như cười cười: “Đây là công lao của Lý Thế Nhiên.”
“Vậy cảm ơn anh Lý.”
“Ông ngoại, đây là quà cháu tặng ông, cũng là đồ cổ, nhưng dưới thời nhà Minh.” Lăng Thuần nói xong cũng đưa quà tặng ra.
Lâm Tung cười to ra tiếng: “Lần trước ông cũng đấu giá món đồ cổ này nhưng không được, sao con mua được?”
“Ông nội, không thể tiết lộ quá trình cụ thể, cuối cùng đến tay ông, làm cho ông hài lòng là được.”
“Ông đương nhiên rất hài lòng.”
Không khí của tiệc tối không quá náo nhiệt, người trong nhà sôi nổi tặng quà, làm cho tâm trạng của ông cụ rất tốt.
Hứa Như vẫn luôn thấy Lý Thế Nhiên trở về, sau khi Cao Bân đến Lăng Thị thì không liên lạc được với anh ta.
Trước mắt có một ly rượu vang đỏ, Lăng Thuần quan tâm hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”
“Không liên quan đến anh.” Hứa Như nhàn nhạt nhấp miệng.
“Có liên quan đến Lý Thế Nhiên sao? Tôi nghĩ anh ta không đặt tiệc sinh nhật của ông ngoại vào mắt.” Lăng Thuần lạnh lùng nói.
“Không phải, anh ấy rất quan tâm ông ngoại.”
“Vậy sao hiện tại không thấy người, tiệc sinh nhật sắp kết thúc, ông ngoại đã lên lầu nghỉ ngơi.”
“Anh…” Hứa Như trầm mặt xuống.
Cơ thể cô đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, cô nhíu mày.