Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 236: Chương 236: Anh thà rằng cả đời cô đều không biết




Hứa Như sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Cô đang cố gắng hiểu lời của Hứa Minh.

Suy nghĩ trước giờ chưa từng có xuất hiện trong đầu cô, cả người cô run lên.

Không thể nào…

“Phải xem suy nghĩ của Hứa Như, chuyện này, tôi không biết nên nói với con bé thế nào.”

“Nếu bà không đành lòng, vậy cứ để tôi nói.” Hứa Minh nắm tay Tống Mỹ.

Hứa Như đã cứng đờ từ lâu, Lý Thế Nhiên ở phía sau cũng nghe thấy tiếng nói chuyện ôm lấy cô, xoay người cô lại, dịu dàng hỏi: “Anh với em ra ngoài một lát nhé?”

Hứa Như lại lắc đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Tống Mỹ và Hứa Minh đều nhìn về phía cô.

Hứa Như bước vào từng bước, ánh mắt nhìn Tống Mỹ cũng trở nên xa lạ.

“Mẹ, hai người đang nói gì vậy?” Trong giọng nói của cô mang theo run rẩy không thể che giấu.

Tống Mỹ lộ ra vẻ mặt đau khổ, nước mắt lập tức rơi xuống.

Hứa Minh nhẹ nhàng vỗ bả vai bà, đứng lên: “Hứa Như, con nghe thấy hết rồi sao?”

“Phải…”

“Hứa Minh, ông ra ngoài trước đi.”

Không bao lâu, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Như và Tống Mỹ.

“Mẹ, không, mẹ con là ai?” Khi nãy Hứa Như thật sự đã nghe thấy rồi.

Nhưng cô không dám chắc, còn thấy khó tin.

Lâm Vy?

Là mẹ của Kỳ Chiến.

Cô nhớ lúc Lâm Vy bệnh khó qua khỏi, nhóm máu của cô và bà ấy giống nhau, đã cứu bà ấy.

Sau đó Lâm Vy rất thân thiết với cô, còn cô, dường như cũng có cảm giác thân thiết khác thường với bà ấy.

“Là bà Kỳ, Hứa Như, xin lỗi.” Tống Mỹ thở dài nặng nề.

Bà từng muốn nói sự thật với Hứa Như vô số lần, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không đành lòng.

Không muốn mất đi Hứa Như, lại càng không muốn lừa gạt con bé.

“Mẹ… mẹ của con là mẹ, có đúng không?” Hứa Như nắm lấy tay Tống Mỹ, liên tục lắc đầu.

Cô không tin người mẹ nuôi cô từ nhỏ đến lớn lại không phải người thân của cô.

Hứa Như nghẹn ngào, cảm giác đau đớn lan tràn trong đáy lòng.

“Nếu con đã biết sự thật, mẹ sẽ kêu Lâm Vy đến đón con, mẹ phải rời khỏi Nam Thành, con trở lại bên cạnh bà ấy, mẹ cũng yên tâm.”

“Không, mẹ, mẹ mới là mẹ con!” Hứa Như tức giận nói, cô vẫn không chấp nhận được sự thật này.

Từ nhỏ đến lớn, tuy cuộc sống trong nhà cũng không giàu có, nhưng là cuộc sống đơn giản vui vẻ như vậy là lúc cô hạnh phúc nhất.

Chẳng lẽ, tất cả những chuyện này đều là giả sao?

“Là bà ấy không cần con sao?” Hứa Như tỉnh táo lại mới run rẩy hỏi.

“Lâm Vy sẽ nói với con lý do cụ thể, Hứa Như, con mãi mãi đều là con gái của mẹ…” Tống Mỹ không nhịn được bật khóc, dù sao cũng là đứa con mình nuôi từ nhỏ đến lớn, vốn nên trở lại bên cạnh Lâm Vy từ lâu, nhưng vì sự ích kỷ của bà mà lừa gạt cô lâu như vậy.

“Mẹ là mẹ con, đây là sự thật mãi mãi không thể thay đổi.” Hứa Như nặng nề nói.

Rời khỏi phòng bệnh, cô dựa lên vách tường, sự lạnh lẽo xâm nhập vào từ khắp mọi nơi, cực kỳ khó chịu.

Đầu óc trở nên choáng váng và nặng nề, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà té xỉu.

Lý Thế Nhiên vững vàng đỡ lấy cô, bế cô lên.

Buổi tối, Hứa Như tỉnh lại trong lòng Lý Thế Nhiên, đập vào mắt là phòng ngủ quen thuộc.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông gần trong gang tấc, sự lo lắng trong mắt anh khó mà che giấu được.

“Em…”

Sao cô đã về rồi?

Không phải cô đang ở trong bệnh viện sao?

Lời nói của Tống Mỹ vẫn còn vang lên bên tai, cô dần cuộn ngón tay mình lại, thân thể khẽ run.

“Mẹ em đâu?” Cô hỏi.

“Mẹ vẫn chưa xuất viện, ngày mai mẹ sẽ rời khỏi Nam Thành.” Lý Thế Nhiên thấp giọng nói.

Đây là Tống Mỹ kêu anh chuyển lời với Hứa Như.

Trên mặt cô hiện lên vẻ bối rối, lập tức bước xuống giường.

Lý Thế Nhiên lập tức ôm lấy cô vào lòng: “Cả ngày em không ăn gì rồi, đi ăn cơm trước.”

“Em muốn đến bệnh viện.” Hứa Như tức giận nói.

“Ăn cơm xong anh đi cùng với em.” Lý Thế Nhiên xụ mặt, giọng điệu kiên quyết.

Hứa Như không lay chuyển được anh, chỉ có thể đi xuống nhà ăn.

Nhưng hoàn toàn không có chút khẩu vị nào cả.

“Lý Thế Nhiên, anh có thể điều tra rõ ràng chuyện này giúp em không?” Sau một lúc lâu, Hứa Như ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông nhíu mày, mặt nhăn nhó.

Trong đầu Hứa Như chợt xuất hiện một suy nghĩ, cô căng thẳng hỏi: “Có phải anh đã biết trước rồi không.”

Lý Thế Nhiên không nói gì, cô hiểu đây là đang ngầm thừa nhận.

Cô buông đũa xuống, đột nhiên bật cười, thì ra chỉ có mỗi cô không biết.

“Anh biết từ lúc nào?”

“Nửa tháng trước.”

Lý Thế Nhiên đưa cho cô một phần tài liệu.

Hứa Như thấy điều tra về thân thế của mình, sau khi Lâm Vy sinh cô ra thì đưa cho Tống Mỹ.

Tuy lúc đó người của bệnh viện đều đã không ở Nam Thành nữa, nhưng Lý Thế Nhiên vẫn tra ra rõ ràng.

Chỉ là không biết lý do cụ thể.

Tất cả mọi chuyện về Lâm Vy cũng hoàn toàn không điều tra ra được.

Sau khi bà ấy gả vào nhà họ Kỳ, chồng mất sớm, rồi Kỳ Chiến nắm quyền, Lâm Vy càng khiêm tốn hơn.

Như thế, vì sao Lâm Vy muốn đưa cô cho Tống Mỹ nuôi nấng.

“Ngày mai mẹ bay lúc mấy giờ.”

“Chín giờ.”

“Vậy em đi tiễn bà, đêm nay không qua nữa.” Hứa Như mệt mỏi nói.

Mẹ vội vàng rời đi cũng có lý do của bà, mà cô cũng cần thời gian tiêu hoá sự thật này.

“Ngày mai anh đi với em.”

“Không cần, Lý Thị bận rộn như vậy, em tự đi là được.” Hứa Như đẩy anh ra.

Nhưng Lý Thế Nhiên lại cứng rắn ôm cô vào lòng, không cho cô thoát đi.

“Bà Lý, em đi một mình anh lo.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn.

“Em không sao, anh không cần chậm trễ công việc vì em nữa đâu.” Hứa Như tựa vào lòng anh.

Khoảng thời gian này, cô đã làm phiền Lý Thế Nhiên rất nhiều rồi.

“Công việc cũng không quan trọng bằng bà Lý.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên lạnh lùng.

Mâu thuẫn của Hứa Như khiến anh rất không vui.

“Em đi ôn tập đây.”

Hứa Như đẩy anh ra, xoay người lên lầu.

Lý Thế Nhiên cảm nhận được rõ ràng sự không vui của cô.

Anh biết, cô để ý chuyện mình biết thân thế của cô lại không nói với cô.

Nhưng anh thà rằng cả đời này cô không biết.

Đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo, anh ngồi trên sofa, bực bội muốn hút thuốc, nhưng biết Hứa Như không thích mùi thuốc, cuối cùng vẫn dập tắt.

Đêm nay, Lý Thế Nhiên không về phòng ngủ, Hứa Như không ngủ được, cuối cùng không nhịn được đi đến phòng sách.

Lý Thế Nhiên đang xem tài liệu thì cảm nhận được ánh mắt của cô, nâng mắt lên.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Cô đi vào, giọng nói mềm mại mang theo cảm giác làm nũng: “Em không ngủ được.”

“Anh về ngủ với em.” Lý Thế Nhiên đóng tài liệu lại.

Hứa Như lại ngăn cản động tác của anh: “Vì sao anh đột nhiên điều tra thân thế của em?”

“Nhóm máu của em rất đặc biệt, người có nhóm máu giống em ở Nam Thành không vượt quá mười người, mà Lâm Vy là một người trong đó, từ khi đó anh bắt đầu nghi ngờ.”

Hứa Như nhíu mày, cô thật sự chưa từng nghĩ tới.

Mẹ của cô không phải mẹ ruột, sao cô có thể nghĩ đến được.

Nhưng trong mắt người khác, cũng có thể dễ dàng nắm giữ chi tiết này.

“Em vẫn không biết có nên tìm bà ấy không.”

Anh biết bà ấy trong miệng cô là Lâm Vy.

Lý Thế Nhiên ôm cô, trầm thấp nói: “Vậy cứ từ từ nghĩ, nếu em không muốn, ai cũng không thể ép em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.