Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 237: Chương 237: Sa vào trong đó




Hứa Như không biết mình ngủ từ lúc nào, khi thức dậy đã ở trong phòng ngủ rồi.

Lý Thế Nhiên bên cạnh vẫn chưa dậy.

Cánh tay anh ôm lấy cô, thân thể nhỏ gầy của cô cuộn tròn trong lòng anh, cực kỳ ỷ lại.

Cô dựa sát vào lòng anh theo bản năng.

Nâng mắt, tầm mắt dần hướng lên trên theo cằm anh, dừng trên khuôn mặt góc cạnh của anh.

Lông mày của anh rất cao, sống mũi cao thẳng, ngũ quan góc cạnh mà lập thể, là tỉ lệ hoàn mỹ nhất.

Người đàn ông này, là chồng của cô.

Hứa Như nâng tay lên dừng trên mắt anh, bình thường Lý Thế Nhiên đeo mắt kính, cấm dục lại nhã nhặn.

Nhưng anh bỏ đi mắt kính, ở một khoảnh khắc nào đó lại rất là đáng sợ.

Cô muốn rụt tay lại, nhưng đột nhiên bị nắm lấy, Lý Thế Nhiên mở mắt ra, xoay người một cái đè cô xuống dưới thân.

Hứa Như ngơ ngác, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh: “Muốn làm gì?”

“Không muốn làm gì hết…” Hứa Như chớp mắt mấy cái, tim đập rất nhanh.

“Tỉnh lại sao không rời giường?” Giọng nói của anh lại khàn hơn.

Hứa Như: …

Cô cũng không thể nói là nhất thời bị anh quyến rũ, sa vào trong đó được.

“Em đói.” Hứa Như nói sang chuyện khác.

“Đúng lúc, anh cũng đói.”

Dứt lời, môi của anh đến gần, hôn lấy cô vào lúc Hứa Như không kịp đề phòng.

Động tác trên tay cũng trở nên ngày càng quá đáng.

Hứa Như lấy lại tinh thần, cô còn phải đến sân bay, không thể chậm trễ thời gian được!

Cô ngăn cản Lý Thế Nhiên: “Phải đến sân bay.”

Anh nhíu mày, rõ ràng là không vui.

Hứa Như mềm mai nói: “Đêm nay được không?”

Vừa dứt lời, lỗ tai cô đã đỏ bừng.

Người đàn ông vịn cằm cô, lại hôn sâu một lúc nữa mới buông cô ra: “Anh nhớ rồi đấy.”

Nửa tiếng sau, Lý Thế Nhiên và Hứa Như đi đến sân bay, đúng tám giờ.

Hứa Như nhìn thấy Tống Mỹ và Hứa Minh ở cửa đăng ký.

Sắc mặt Tống Mỹ tốt hơn không ít, lúc ở bên Hứa Minh, trên mặt bà luôn có nụ cười.

Hứa Như dừng chân lại, thấy mẹ hạnh phúc thế, dường như cô cũng buông bỏ nhiều.

Chỉ cần bà cảm thấy vui là đã đủ rồi.

“Mẹ.” Hứa Như đi qua.

Tống Mỹ quay đầu nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, không phải gần đây con bận ôn tập sao, đến đây làm gì.”

“Mẹ đi vội như thế, bỏ lại một mình con.” Hứa Như vẫn làm nũng giống như trước đây.

Rất nhiều thói quen hoàn toàn không thay đổi được.

Tống Mỹ cười: “Bây giờ bác sĩ Lý chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm, nhưng thật sự phải sinh con sớm một chút, mẹ còn đang chờ ôm cháu đấy.”

“Mẹ, chuyện này không gấp được.” Hứa Như rũ mắt.

“Chuyện của bọn trẻ các con mẹ không lo được, đợi mẹ ở bên kia ổn định rồi, con và bác sĩ Lý có thể đến thăm mẹ bất cứ lúc nào.

“Đó là đương nhiên, mẹ mãi mãi là mẹ của con.” Hứa Như ôm lấy Tống Mỹ.

Đến giờ kiểm tra an ninh, Hứa Như nhìn bóng lưng rời đi của mẹ, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.

Cô tôn trọng quyết định của Tô Miên, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, luyến tiếc.

Cô dựa vào lòng Lý Thế Nhiên, thì thào: “Em phải làm sao bây giờ?”

Cô mới phát hiện, cô vẫn không thể đối mặt với sự thật này.

Mẹ ruột của cô, cô phải đối mặt với bà ấy thế nào đây.

“Bà Lý, nhớ kỹ, bây giờ em là vợ của anh, em có thân phận này, biết không?” Lý Thế Nhiên nâng mặt cô lên.

Lấy tay lau đi giọt nước mắt ấm áp của cô, Hứa Như nhìn con ngươi như đá Hắc Diệu của anh, trong đó là sự dịu dàng khiến người ta yên tâm.

Cô có thể tin tưởng anh không?



Nhà họ Kỳ.

Kỳ Chiến đã điều tra ra tất cả mọi chuyện đi vào vườn hoa, Lâm Vy đang xem một quyển sách.

“Mẹ vẫn luôn ngăn cản con thích Hứa Như vì cô ấy là con gái của mẹ, đúng không?” Giọng nói chất vấn của Kỳ Chiến vang lên bên tai.

Lâm Vy nâng mắt, hờ hững đối mặt với sự chất vấn của Kỳ Chiến.

Sau một lúc lâu, bà cười nhẹ: “Nếu con đã biết thì còn hỏi mẹ làm gì.

“Con không tin.” Kỳ Chiến quả quyết nói.

Anh không tin mình và Hứa Như lại là quan hệ chị em.

“Mẹ biết con không chấp nhận được, nhưng con bé là chị của con.”

“Không, cô ấy không phải!” Kỳ Chiến lập tức phản bác, vẻ mặt tức giận.

Sao Hứa Như có thể là chị anh, chắc chắn không phải!

Cô là người phụ nữ anh thích…

“Nếu mẹ đã biết thân phận của cô ấy, vì sao không ngăn cô ấy lấy Lý Thế Nhiên.” Kỳ Chiến rống lên.

Thái độ của Lâm Vy vẫn lạnh nhạt như trước: “Lúc mẹ biết, bọn họ đã kết hôn rồi.”

Hứa Như và Lý Thế Nhiên lén kết hôn, bà chỉ điều tra được đến trước khi kết hôn, sau đó hoàn toàn không biết gì.

Cho nên, rất có thể Lý Thế Nhiên đã biết thân phận của Hứa Như từ lâu.

Ánh mắt Lâm Vy trở nên lạnh lẽo.

“Nếu Lý Thế Nhiên thật lòng với con bé, mẹ không phản đối, nhưng nếu cậu ta cố ý đến gần Hứa Như, mẹ sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.”

“Con phải hành động nhanh hơn.” Kỳ Chiến lạnh lùng nói.

“Ừm, đừng làm hại đến chị con.”

Lâm Vy nhắc nhở Kỳ Chiến lần nữa, sao anh ta có thể không biết.

Đau khổ, không cam lòng, thất vọng.

Tất cả cảm xúc đan xen với nhau, Kỳ Chiến rời khỏi nhà họ Kỳ, không nhịn được lái xe đến vịnh nhà họ Lý.

Anh ta có một căn hộ ở đây, đó vốn là phòng cưới cho anh ta và Tần Nhi, sau đó đã để trống.

Lại đi lên năm tầng chính là căn hộ của Hứa Như.

Anh ta bấm chuông.

Hứa Như ở nhà một mình, bình thường không có ai đến cả.

Cô thấy được Kỳ Chiến qua mắt mèo, cũng không định mở cửa.

Sau đó điện thoại của Hứa Như reo lên, là thông báo cuộc gọi của Kỳ Chiến.

“Hứa Như, để tôi đi vào.”

“Không tiện lắm.” Hứa Như thản nhiên đáp.

“Là chuyện về mẹ tôi.”

Hứa Như nhíu mày, mẹ của Kỳ Chiến, cũng là mẹ của cô.

Tuy có do dự, nhưng Hứa Như vẫn cho anh ta vào.

Kỳ Chiến nhìn cách bày trí ấm áp này, tất cả đều trang trí theo sở thích của Hứa Như.

Đáy mắt anh ta hiện lên sự ghen tị.

“Ngồi đi, chuyện gì?” Hứa Như giữ khoảng cách với anh ta.

Lời nói của Kỳ Chiến lúc gặp anh ta ở toà án vẫn còn văng vẳng bên tai.

Hứa Như nhíu mày.

“Mẹ tôi nói, cô là chị của tôi.” Kỳ Chiến nhìn Hứa Như.

Sắc mặt cô thay đổi, cô vẫn không thể nào bình tĩnh trước chuyện này được.

“Phải không?”

“Tôi cũng hy vọng là không phải.”

“Anh đến đây là để nói chuyện này với tôi à?” Hứa Như bình tĩnh hỏi.

Kỳ Chiến im lặng, anh ta đến đây… hoàn toàn là hành động theo cảm tính.

Chỉ muốn gặp Hứa Như.

Nếu thật sự là chị của anh ta, anh ta cũng cần phải chấp nhận sự thật này.

Nhưng tình cảm nơi đáy lòng đã mọc rễ nảy mầm từ lâu.

“Ừm, tôi đến để thăm….chị.” Kỳ Chiến nhìn cô.

Hứa Như cười nhạt: “Không ngờ chúng ta lại trở thành người thân.”

“Tôi cũng rất bất ngờ, sau này, cô sẽ không ghét gặp mặt tôi nữa chứ?” Kỳ Chiến hỏi.

“Thân phận của tôi vẫn chưa được chứng thực, không cần gấp gáp như vậy, hơn nữa, tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt.”

Kỳ Chiến nhíu mày, tất nhiên nghe ra ý trong lời nói của Hứa Như.

Có lẽ, cô sẽ không trở lại bên cạnh Lâm Vi.

Là vì Lý Thế Nhiên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.