Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 399: Chương 399: Em muốn anh cưới em




“Cô ấy vẫn còn ổn chứ?” Lăng Thuần trực tiếp gọi điện thoại đến.

“Xem ra vẫn còn ổn, nhưng trong lòng chắc chắn không dễ chịu.”

“Quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút.”

“Em sẽ, anh trai à, sao em cảm nhận giống như từ lúc nhập học đến bây giờ, Hứa Như gần như liên tiếp xảy ra chuyện vậy?”

“Cô ấy không nên đến đại học Lâm Hải.”

“Vì sao chứ?”

Lăng Thuần không trả lời, có một số việc, cũng không phải anh ta biết quá nhiều.

“Cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Lăng Diệu nhìn điện thoại bị ngắt, có hơi bất mãn.

Sao anh hai có thể nói một nửa rồi bỏ một nửa chứ......

Hôm sau, Hứa Như đã dậy từ sớm.

Lúc Bạch Sơn quay về, cô cũng muốn đi theo ông ta thực tập.

Sớm đã đến bệnh viện, đối với nơi này đúng là Hứa Như có hơi mâu thuẫn.

“Bệnh nhân mắc bệnh bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, dù sao Diệp Kình cũng không phải giáo sư khoa thần kinh, rất nhanh đã trả bệnh nhân lại cho Bạch Sơn.

Nhìn thấy Hứa Như, sắc mặt của ông ta vô cùng u ám.

“Bạch Sơn, sao ông đi làm lại còn dẫn theo Hứa Như đến vậy.”

“Nó là học trò của tôi.”

“Phẩm hạnh của cô ta bất chính, hiệu trưởng đang muốn cho nghỉ học này.”

“Giáo sư Diệp, bây giờ em vẫn còn chưa bị nghỉ học, em vẫn có tư cách ở đây.” Hứa Như lạnh lùng phản bác.

Diệp Kình hừ một tiếng khinh bỉ: “Nhìn xem, cái thái độ này là một thái độ nên có của học sinh sao!”

“Là giáo sư Diệp không tôn trọng em trước, em không cho rằng thái độ của em có vấn đề.”

“Cô! Hứa Như......”

“Được rồi, Diệp Kình, tôi sẽ nhận bệnh nhân này, khoảng thời gian này làm phiền rồi.” Giọng điệu của Bạch Sơn cũng rất lạnh lùng.

Diệp Kình trầm mặt, vội vàng đóng sập cửa rời đi.

Hứa Như hít sâu, chăm chú vào công việc trên tay.

Chỉ là lúc rời khỏi phòng bệnh, đối diện có một người phụ nữ tuổi hơn phân nửa tuổi cô đi đến: “Cô là Hứa Như à?”

“Xin chào, là tôi...”

Lời còn chưa nói hết, người phụ nữ liền đẩy mạnh Hứa Như một cái: “Cô, người trợ lý không có đạo đức này, chính cô hại Thành của chúng tôi vẫn chưa tỉnh lại đó....”

Sắc mặt Hứa Như tái nhợt, vịn vách tường đứng lên, nhưng người phụ nữ trước mặt giống như bị điên vậy, lại muốn đẩy ngã Hứa Như lần nữa.

Hứa Như đứng vững, chặn được hành động của người phụ nữ: “Bệnh nhân xảy ra sự cố tôi rất xin lỗi, nhưng trước khi chuyện này còn chưa được rõ ràng, xin hãy bình tĩnh trước đã.”

“Tôi phải bình tĩnh thế nào! Tôi đều biết, chính do sai lầm của người trợ lý là cô mà làm cho con trai tôi bị lây nhiễm, chính là cô!”

Giọng của người phụ nữ rất lớn, không bao lâu trong hành lang dần dần có không ít người vây lại xem, đều trách móc Hứa Như.

“Hóa ra là cô ta...... Ta nghe nói là cô ta cầm con dao còn chưa tiêu độc đem vào phòng giải phẫu......”

“Không thể nào, bệnh viện đại học Lâm Hải là bệnh viện đứng đầu trong cả nước, sao lại giữ lại loại người thế này ở đây chứ.”

“Cô ta vẫn còn là học sinh, đoán chừng là thực tập, thật sự là hại người rất nặng......”

......

Tiếng bàn tán xung quanh không ngừng vang lên bên tai, Hứa Như vịn vách tường, dưới đáy mắt là dáng vẻ điên cuồng của người phụ nữ trước mặt.

Sắc mặt của cô càng ngày càng trắng, trong đầu truyền đến đau đớn ùn ùn, cô sắp không chịu nổi.

Bên cạnh, âm thanh ồn ào dần dần mơ hồ, Hứa Như cố gắng mở mắt ra, lại là nhìn thấy một bóng dáng cao ráo quen thuộc.

Rất quen thuộc.

Là Lý Thế Nhiên sao?

Cô thì thầm, giơ tay lên, có một cánh tay vững vàng ôm ngang hông cô, Lăng Thuần nghe được giọng điệu nhỏ dần của Hứa Như: “Lý Thế Nhiên......”

Sắc mặt của anh ta lập tức u ám, nhìn đám người ầm ĩ xung quanh, tức giận nói: “Nơi này là bệnh viện, xin mọi người giữ yên lặng!”

Dứt lời, liền ôm ngang Hứa Như đi đến phòng cấp cứu.

Đám người trong hành lang cũng không giải tán, lúc Bạch Sơn rời phòng bệnh, không ít tiếng bàn tán vẫn còn đang vang lên.

Ông ta cau mày, chuyện của Hứa Như, sao lại truyền đi nhanh như thế chứ.

Hơn nữa, tất cả đều đang công kích Hứa Như, nhưng bây giờ kết quả điều tra hoàn toàn còn chưa được công bố.

......

Hứa Như tỉnh lại sau một tiếng, Lăng Thuần ngồi ở bên cạnh, ánh mắt từ đầu đến cuối rơi vào gương mặt tái nhợt của Hứa Như.

Cô mở mắt ra, khắc sâu vào tầm mắt chính hoàn cảnh hơi lạ lẫm, từng hình ảnh trước khi té xỉu hiện lên trong đầu cô, những giọng nói nghi ngờ kia, dường như vẫn còn đang văng vẳng bên tai cô hồi lâu chưa được tiêu tan.

Tròng mắt cô, môi anh đào châm chọc cười cười.

Lăng Thuần lo lắng nhìn cô, Hứa Như như thế này, anh ta chưa từng thấy qua.

Rõ ràng bi thương như vậy, nhưng cô lại cười, cười đến nỗi làm cho anh ta đau lòng.

Tay anh ta nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, nhưng lúc này, Hứa Như vẫn còn tỉnh táo mà đẩy tay anh ta ra.

“Sao em lại ở đây?” Cô run rẩy hỏi.

“Em bị ngất xỉu.”

“Hóa ra là như vậy, anh vẫn luôn ở bên cạnh em sao?” Hứa Như nhìn anh ta.

Hình bóng trong đầu kia, cô vẫn cho rằng là Lý Thế Nhiên.

Nhưng anh vẫn còn đang ở Bắc Thành.

Nhớ tới, hai người đã hai ngày không liên lạc.

Hứa Như gần như lập tức muốn tìm điện thoại, cô muốn tìm Lý Thế Nhiên.

Lăng Thuần đưa điện thoại di động qua, rõ ràng nhìn thấy Hứa Như ấn dãy số của Lý Thế Nhiên.

Anh ta nhếch môi mỏng, đứng lên: “Anh đi mua chút gì cho em ăn.”

“Làm phiền anh rồi.” Hứa Như xa cách nói.

Gọi điện thoại đến cho Lý Thế Nhiên, nhưng bên kia không có người nghe, Hứa Như liền lo lắng hơn.

Cô chỉ có thể gọi cho Cao Bân.

“Cô Hứa, Sếp Lý đang bận......”

“Được rồi, nếu như anh ấy rảnh rồi, xin hãy nhắn anh ấy gọi lại cho tôi, cảm ơn.”

“Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Cao Bân nhìn boss ở ngay bên cạnh, mồ hôi lạnh đều nhỏ xuống.

“Sếp Lý, cô Hứa nói anh có rảnh thì gọi lại cho cô ấy.”

“Ừm.” Lý Thế Nhiên lên tiếng trả lời.

Nhưng không có bất cứ động tĩnh gì.

Cao Bân không dám hỏi cũng không dám nói gì nữa, lúc này không phải là boss đang rảnh sao......

Một lúc sao, rốt cuộc Lý Thế Nhiên cũng rời khỏi khách sạn.

Nhà ăn ở bờ sông, bố trí lãng mạn mà tinh xảo.

Phần lớn là các cặp tình nhân đến đây dùng cơm, anh anh em em.

Sắc mặt Lý Thế Nhiên không thay đổi đi vào chỗ ngồi cuối cùng ngồi xuống, đối diện, Chu Nhiễm đã đến.

Cô ta mặc một bộ váy dài đỏ tươi, làm nổi bật cả người xinh đẹp quyến rũ.

Chỉ là tuổi còn chưa đến hai mươi lăm mà cũng đã phong tình vạn chủng.

“Em còn tưởng rằng anh không đến.” Chu Nhiễm chậm rãi rót rượu cho anh.

“Cô Chu dám uy hiếp tôi, sao tôi có thể không đến chưa?” Lý Thế Nhiên câu lên một nụ cười khẩy khiêu khích.

“Anh cũng biết là em thích anh mà.” Lúc đối diện với Lý Thế Nhiên, từ đầu đến cuối Chu Nhiễm đều khống chế không nổi tình cảm của mình.

Một năm trước cô ta bị Lý Thế Nhiên đuổi khỏi Nam Thành, sau đó cha mẹ ly hôn, cô ta đi theo mẹ sinh sống, ngay cả tên cũng được sửa lại, nhưng riêng tình cảm đối với Lý Thế Nhiên, không những không giảm mà trái lại còn tăng thêm.

Bây giờ cô ta không phải là Diệp Phỉ Phỉ mà là Chu Nhiễm.

Nhưng Chu Nhiễm vẫn yêu tha thiết Lý Thế Nhiên như cũ.

Nhưng mà cô ta cũng không còn là Diệp Phỉ Phỉ trước kia nữa, muốn cái gì, cô ta cũng phải tranh thủ.

“Thích tôi trong miệng cô nói, chính là lặp đi lặp lại nhiều lần uy hiếp tôi.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên lạnh lùng nhạt nhẽo.

“Em cũng không có cách nào khác, em biết anh đã ly hôn với Hứa Như rồi, bây giờ dù sao em cũng sẽ vẫn có cơ hội chứ?” Chu Nhiễm dính sát vào nhìn chằm chằm Lý Thế Nhiên.

Cô ta luôn muốn làm ra vẻ thành thục, nhưng ở trước mặt Lý Thế Nhiên, dường như cô ta vẫn chỉ là một đứa bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.