“Cô Chu, nói cho tôi biết, điều kiện của cô là gì? Cô hại Hứa Như, người chỉ thị ở phía sau là ai?” Lý Thế Nhiên vẫn luôn vô cùng lạnh lùng.
Đối với Chu Nhiễm nũng nịu, làm như không thấy.
Chu Nhiễm cảm thấy, giống như mình đang nói chuyện làm ăn vậy, lạnh lùng trả lời.
Tình cảnh cô muốn không phải như thế này.
“Em muốn anh cưới em!” Cô ta lấy dũng khí, lời này đã giấu trong lòng cô ta rất lâu.
Cô ta không nghĩ tới còn có thể có một ngày được gặp lại Lý Thế Nhiên, nếu như gặp lại anh, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tay nữa!
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thế Nhiên không thay đổi.
Diệp Phỉ Phỉ trước kia, bây giờ là Chu Nhiễm, đều là cùng là một người.
Anh hiểu rõ.
“Nếu như tôi không cưới, cô không giải oan cho Hứa Như, nhỉ?” Giọng nói của anh rất nhẹ, rất nguy hiểm.
Nhìn ánh mắt của Chu Nhiễm, càng làm cho cô ta cảm thấy co quắp sợ hãi.
Nhưng lúc này, cô ta vẫn lấy can đảm mà nói: “Em không biết anh đang nói cái gì, nếu như anh cưới em, anh là chồng em, đương nhiên em sẽ giúp anh, nếu không, em sẽ không nhúng tay vào chuyện anh nói.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, đương nhiên hiểu rõ ý của Chu Nhiễm.
Cũng càng hiểu rõ, nếu như Chu Nhiễm không ra mặt, dường như việc Hứa Như bị nghỉ học giống hệt ván đã đóng thuyền.
Anh vẫn chưa thể rung chuyển thế lực ở đại học Lâm Hải, người phụ nữ trước mặt là điểm đột phá duy nhất.
Lý Thế Nhiên đè lên mày, không uống rượu, mà bưng ly nước chanh lên.
Những quỷ kế nhỏ kia của Chu Nhiễm, anh quá rõ ràng.
Sớm đã bỏ những thứ kia vào rượu.
“Như thế nào, Lý Thế Nhiên, cưới em anh cũng đâu có thiệt thòi gì, bây giờ gia tộc của ba dượng của em, còn lớn hơn so với nhà họ Diệp nữa.” Chu Nhiễm nhìn anh chờ đợi.
Nhưng từ đầu đến cuối Lý Thế Nhiên vẫn lạnh lùng làm cho trái tim cô ta băng giá.
Cô ta nhắm mắt, sắc mặt dần dần mất mát.
“Chu Nhiễm, chúng ta có thể kết hôn.”
Vào lúc cô ta chuẩn bị mất lòng tin lại nghe được Lý Thế Nhiên nhỏ giọng nói.
Trong mắt cô ta có một luồng sáng lóe lên, không chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Không phải là cô ta đang nằm mơ chứ......
Dùng sức véo đùi, đau!
Là thật chứ!
“Lý Thế Nhiên......” Cô ta mừng rỡ nhìn anh, nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu.
“Về Nam Thành với tôi.” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt bỏ xuống một câu nói, cũng không tiếp tục bữa ăn tối này nữa.
Trong lòng Chu Nhiễm đã sớm nở đầy hoa, chạy chậm đến đuổi theo Lý Thế Nhiên: “Em lập tức quay về với anh! Vậy khi nào chúng ta kết hôn thế?”
“Một tháng sau.”
“Buổi sáng ngày mai chờ tôi ở sân bay.” Đưa Chu Nhiễm trở về, Lý Thế Nhiên dặn dò nói.
“Anh không đến đón em sao?” Chu Nhiễm chờ đợi mà nhìn anh.
“Tôi còn nhiều việc bận.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên rất nhạt.
Chu Nhiễm cắn cắn môi, vừa muốn nói chuyện, giọng nói bình tĩnh của Lý Thế Nhiên vang lên: “Cuộc hôn nhân dựa vào cô uy hiếp mà thành, cũng đừng trông cậy tôi sẽ để tâm đến cô, Chu Nhiễm, tôi không thích cô.”
“Tôi không thích cô.”
Lời Lý Thế Nhiên quanh quẩn trong đầu Chu Nhiễm, lòng vòng như vậy.
Cô ta thấp giọng khóc sụt sùi rồi chạy vào biệt thự.
Vừa vặn anh trai Chu Thâm đi xuống lầu, Chu Nhiễm không thấy đường, thẳng tắp liền va vào ngực của anh ta.
“A!” Chu Nhiễm bắt đầu phát cáu.
Chu Thâm nhíu mày, đỡ em gái: “Ai làm em khóc?”
“Tự em làm!”
Mày Chu Thâm càng nhíu chặt hơn, ánh mắt nhìn về phía cổng, thời gian dần qua, miệng nhếch lên nụ cười có mấy phần u ám.
“Bàn thế nào với Lý Thế Nhiên rồi?” Anh ta ngồi ở trên ghế sa lon, người mặc áo sơ mi đen tuyền, khí thế cả người hơi u ám thần bí.
“Anh ấy đồng ý cưới em, nhưng anh ấy lại nói không thích em!” Chu Nhiễm rất bực bội.
“Đây không phải trong dự liệu sao?” Đầu ngón tay thon dài của Chu Thâm kéo mở bật lửa, ánh lửa lập lòe ánh lên nét mặt âm u thần bí của anh ta.
“Thế nhưng...... anh ấy ly hôn với Hứa Như rồi, chẳng lẽ không thể thích em sao?”
“Em có thể gả cho anh ta, là đủ rồi.” Chu Thâm u ám hít một hơi thuốc lá.
Chu Nhiễm phồng má, son sắt thề nói: “Em không chỉ muốn gả cho anh ấy, em còn muốn anh ấy yêu em nữa!”
Chu Thâm nghiêng đầu, nhìn cô em gái nhỏ tuổi này, cách ăn mặc vô cùng thành thục, nhưng tâm trí vẫn còn chút khuyết điểm.
Dạy dỗ một năm, vẫn không chút tiến bộ.
“Vậy thì chúc em gái của anh may mắn, nhớ kỹ, điều không nên nói thì ngậm kín miệng.” Chu Thâm nhắc nhở. Truyện Phương Tây
Chu Nhiễm nhìn bóng lưng của anh trai, vừa nãy anh ta nở một nụ cười u ám làm cho thân thể của cô ta nhịn không được phát run.
Cô ta hít sâu, cố gắng lắng lại tâm trạng của mình.
Ngày mai cô ta có thể theo Lý Thế Nhiên đến Nam Thành, vậy thì có cơ hội thoát khỏi Chu Thâm rồi!
Nam Thành.
Lăng Thuần đưa Hứa Như trở lại trường học, sắc mặt của cô đã trở nên khá hơn không ít.
Nghĩ đến tình trạng thân thể của cô, Lăng Thuần muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng, vẫn không nói gì.
“Hôm nay cảm ơn anh.” Hứa Như lễ phép nói.
“Không cần khách sáo như vậy đâu.” Lăng Thuần nhìn cô bước xuống xe, mê luyến trong đáy mắt dần lan tràn.
Nắm chặt tay lái, anh ta còn chậm chạp không chịu rời đi.
Hứa Như trở lại ký túc xá, còn có không ít chuyện cần chép lại, đầu cô rất nhanh đã nhập vào chuyện học.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn ngày tháng, còn lại......ba ngày.
Cô cầm điện thoại di động lên, nhìn màn hình không chút tin tức gì, Lý Thế Nhiên vẫn không liên lạc với cô.
Có phải là cô không nên gửi quá nhiều hi vọng lên người anh không?
Nhưng cô vẫn luôn cho rằng, quan hệ của hai người đã là tình nhân.
Nhưng nếu như thật sự như thế này, vì sao anh có thể trọn vẹn hai ngày không tìm cô?
Tâm trạng của Hứa Như suy sụp, đầu ngón tay vẫn dừng trên dãy số điện thoại của Lý Thế Nhiên, nhấn gọi.
Lần này, rốt cuộc cũng được nhận.
“Hứa Như.” Giọng nói của anh khàn khàn, dường như không được nghỉ ngơi đủ.
“Em muốn hỏi...... Anh có tìm được người y tá kia không?” Hứa Như đi thẳng vào chủ đề.
“Ừm, tìm được.”
“Vậy cô ta có trở về Nam Thành không?”
“Sáng mai chúng tôi đến nơi.”
Đây rõ ràng nên là một tin tốt, nhưng Hứa Như lại cười không nổi.
Thậm chí, còn hơi muốn khóc.
“Em biết rồi.”
Rất nhanh, Hứa Như cúp điện thoại, đối thoại giữa hai người, sao lại biến thành lạnh lùng như thế này chứ.
Cô muốn quan tâm anh, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra.
Có lẽ, ngày mai chờ Lý Thế Nhiên trở về thì tốt rồi, chỉ là anh quá mệt mỏi thôi.
Hứa Như nhiều lần an ủi mình như thế này, nhưng đêm nay, lại mất ngủ.
Hôm sau, sân bay Nam Thành.
Chu Nhiễm cũng không trở về cùng Lý Thế Nhiên, chuyến bay của Lý Thế Nhiên sớm hơn chuyến bay của cô ta một chút.
Chỉ là tiếp theo anh sắp xếp xe, mục đích là đại học Lâm Hải.
Mới vừa lên xe, điện thoại di động kêu lên.
“Chờ chút đến trường học, Cao Bân sẽ dẫn cô đi tìm Hứa Như.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên nhàn nhạt.
Chu Nhiễm cắn môi, bất mãn nói: “Bây giờ em không muốn nghĩ đến, em mệt mỏi quá, em muốn nghỉ ngơi.”
“Ừ, vậy trước tiên đến chung cư nghỉ ngơi, buổi chiều lại đi qua trường học.”
“Lý Thế Nhiên, anh nhất định phải vội vã như vậy sao!” Chu Nhiễm không vui nói.
“Đúng, bằng không, hôm nay cô sẽ không nhìn thấy tôi.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
Chu Nhiễm miết môi, không gặp được Lý Thế Nhiên...... cô ta sẽ rất mất mát.
“Buổi chiều em sẽ qua!”
Cúp điện thoại, Chu Nhiễm trực tiếp dặn dò Cao Bân đưa cô ta đến trường học.