“Lý Thế Nhiên đâu? Sao hình như lâu lắm rồi không nhìn thấy anh ta?”
Nghe thế, vẻ mặt Hứa Như cứng đờ, đúng thế…
Cô cho rằng Lý Thế Nhiên bận việc, thế nên không tới tìm cô.
Nhưng đã là ngày thứ ba rồi, Hứa Như có chút không kìm nén được nữa.
“Có khả năng là bận chuyện ở Lý Thị.” Hứa Như tâm trạng sa sút.
“Có bận hơn nữa cũng có thể tới thăm cậu, gần đây hai người vừa quay lại với nhau, không phải nên hận không thể ngày nào cũng dính lấy nhau…” Lăng Diệu lảm nhảm.
Hứa Như day đầu, hình như đúng là như thế…
Sau khi Lăng Diệu rời đi, Hứa Như đọc sách, nhưng không thể nào nhập tâm.
Mở điện thoại, vẫn không nhịn được mà gọi cho Lý Thế Nhiên.
Nhưng người nghe máy lại là Cao Bân.
“Xin lỗi, cô Hứa, tổng giám đốc Lý vẫn đang họp.”
“Khoảng bao lâu thì anh ấy họp xong?”
“Có khả năng là phải thêm 3 tiếng nữa.”
“Tôi biết rồi.”
Ngắt máy, nỗi mất mát cực kỳ to lớn ập tới, Hứa Như không đọc sách được, liền đọc tin tức.
Gần đây sục sôi đều là tin tức Kỳ Thị phá sản, tin tức công ty của Lý Hằng nổi lên.
Có không ít người trong giới suy đoán, Kỳ Thị phá sản nhanh như thế, Lý Hằng chính là một trong những kẻ đứng sau thúc đẩy, dù sao vốn dĩ Lý Hằng nhận chức ở Kỳ Thị, nhưng thoáng cái Kỳ Thị vừa phá sản liền lập một công ty mới, động cơ khiến người khác nghi ngờ.
Hứa Như không quá hiểu chuyện trên thương trường, đọc những bình luận này cũng có thể giúp cô suy nghĩ rõ ràng.
Công ty mới của Lý Hằng, Hứa Như đã điều tra qua, cũng là doanh nghiệp dược phẩm, xem ra là muốn đối đầu với Lý Thị.
Trong lúc thất thần, điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Lý Thế Nhiên!
Hứa Như hơi căng thẳng, lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi.
Lúc này, tại Lý Thị.
Lý Thế Nhiên vừa về văn phòng, giọng nói quen thuộc bên tai khiến vẻ mặt nhăn nhó của anh dịu đi rất nhiều.
“Như.” Anh gọi cô.
“Ừm, Lý Thế Nhiên, có phải anh rất bận không?” Giọng điệu của Hứa Như mang chút ý làm nũng, đầy ngọt ngào.
“Ừ, rất bận.” Lý Thế Nhiên thừa nhận.
Công việc lúc trước bỏ lại, giờ chất đống đủ đề đè chết người.
Hứa Như hơi đau lòng, cô biết Lý Thế Nhiên là một người cực kỳ cuồng công việc.
“Em sắp xuất viện rồi, không có gì thì anh đừng tới bệnh viện nữa, em cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.” Hứa Như vô thức nói dối lòng, thật ra, cô rất hy vọng Lý Thế Nhiên tới.
Nhưng lại không muốn làm phiền anh làm việc.
“Tôi tới muộn một chút, nhớ tôi thì nói thẳng.” Lý Thế Nhiên vạch trần cô.
Hứa Như:…
Quá đáng!
Cô im lặng, không nói gì.
“Bạn gái, tôi nhớ em.” Giọng nói từ tính dễ nghe của Lý Thế Nhiên truyền tới.
Vốn dĩ Hứa Như nhăn mặt, nhưng lại vì câu nói này mà không khỏi dần dần nở nụ cười.
“Em chờ anh.”
Dứt lời, cô ngắt máy trước. Ngôn Tình Sủng
Sao lại có cảm giác giống như lâu rồi mới gặp chứ?
Vốn dĩ cảm thấy thời gian dài dằng dặc, dường như giờ lại thấy trôi nhanh hơn một chút.
Buông điện thoại xuống, không lâu sau Cao Bân lại mang một đống giấy tờ vào.
Thấy dường như boss muốn rời đi, anh ta dừng bước.
Nếu boss rời đi, đống giấy tờ chất cao như núi này sẽ do anh ta xử lý…
“Tổng giám đốc Lý.”
“Muộn một chút tôi sẽ quay lại, đặt đó đi.”
Cao Bân lập tức gật đầu: “Tổng giám đốc Lý, cần tôi đi cùng anh không?”
“Không cần.”
Dứt lời, Lý Thế Nhiên tự lái xe tới một câu lạc bộ trước.
Quầy bar trên tầng cao nhất, Hướng Hoằng đã tới.
Hai người lâu ngày chưa gặp, nhưng thường ngày qua lại rất mật thiết trong công việc.
“Thế Nhiên, anh muốn dùng tới thế lực của thương nghiệp Nam Thành?”
“Ừ, tuần sau tôi sẽ tới Bắc Thành một chuyến, tự mình làm một loại thuốc.”
“Thuốc gì mà cần anh tự mình nghiên cứu?” Hướng Hoằng bất ngờ.
Nhìn viên thuốc màu trắng trước mặt, Hướng Hoằng khẽ ngửi, ánh mắt lạnh đi.
Loại thuốc này, không thể lưu thông trên thị trường.
“Anh muốn nghiên cứu loại thuốc này?”
“Ừ, chuyện liên quan tới Hứa Như.”
Nhắc tới Hứa Như, Hướng Hoằng đã hiểu.
Nhưng sao lại cần tới loại thuốc này…
Lý Thế Nhiên kể tình hình của Hứa Như cho Hướng Hoằng, còn về Kỳ Chiến, anh tuyệt đối sẽ không để anh ta thoát tội.
“Cái tên Kỳ Chiến khốn nạn, tôi thật sự đã đánh giá thấp hắn ta.” Hướng Hoằng sầm mặt lại.
“Vụ án của Kỳ Thị đủ để hắn ta ngồi tù cả đời, thế nhưng như thế cũng quá hời cho hắn ta.” Lý Thế Nhiên hung ác nói.
“Ừ, cái tên cặn bã này, tôi sẽ xử lý giúp anh.” Hướng Hoằng vỗ vai Lý Thế Nhiên, hai người nhìn vào mắt nhau, ăn ý hiểu mà không nói.
Trong tù, nhất định cũng sẽ không để Kỳ Chiến sống tốt.
“Còn về Hứa Như, anh định xử lý con chip của cô ấy thế nào?” Hướng Hoằng nhíu mày lại.
Với y thuật của Lý Thế Nhiên, có thể lấy ra được, thế nhưng Hứa Như vừa thực hiện một ca phẫu thuật lớn chưa lâu, ít nhất cũng phảu một năm sau mới có thể thực hiện ca phẫu thuật này.
Hơn nữa, vị trí của con chip cũng là nơi rất nguy hiểm.
“Trước mắt cứ uống thuốc trước.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói, đây là cách duy nhất.
Anh nói: “Tôi muốn có danh sách tất cả các bác sĩ và y tá làm phẫu thuật cho Hứa Như vào ngày xảy ra tai nạn xe.”
“Tôi làm việc, anh cứ yên tâm.”
Thế lực của nhà họ Hướng dính tới nhiều ngành nghề, giới y học lại càng có địa vị cực kỳ quan trọng.
Cả Nam Thành có tới một nửa bệnh viện là do nhà họ Hướng xây dựng, thế nhưng những thế lực này chưa từng lộ ra, cũng chỉ có người bạn chơi thân từ nhỏ như Lý Thế Nhiên mới biết.
“Hường Hoằng, phiền anh rồi.”
“Biết phiền thì mau phê chuẩn thư từ chức của tôi đi.” Hướng Hoằng cười.
“Thật sự định về nhà họ Hướng sao?” Lý Thế Nhiên nhíu mày lại.
“Ừ, thật đấy, ông cụ sắp không chống đỡ được nữa rồi, tôi không đi ăn cướp chút gia sản thì thật có lỗi với cái danh người nhà họ Hướng.”
Lý Thế Nhiên chạm ly với anh ta: “Có chuyện cần giúp đỡ, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”
“Đương nhiên, không thiếu phần vất vả của anh.”
Nửa tiếng sau, tại bệnh viện.
Đã là nửa đêm, xe của Lý Thế Nhiên dừng ở dưới tầng rất lâu mới tắt đèn.
Hứa Như chờ tới mức hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần ngồi chờ, Lý Thế Nhiên nói sẽ tới, thì nhất định anh sẽ tới.
Cuối cùng, dần nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân.
Hứa Như không hề chớp mắt nhìn ra cửa, có bóng người đi vào, hy vọng trong lòng liền phóng đại, thế nhưng sau khi nhìn thấy y tá thì trở thành cực kỳ mất mát.
“Cô Hứa, tôi tới thu dọn khay thức ăn.”
Hứa Như gật đầu, nhìn điện thoại, đã 10 giờ rồi…
Lẽ nào Lý Thế Nhiên xảy ra chuyện trên đường sao?
Nghĩ tới đây, cô lại cực kỳ lo lắng.
Cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Thế nhưng, vừa gọi xong, tiếng rung liền đồng thời truyền tới.
Hứa Như ngây người ngước mắt lên, người đàn ông áo trắng quần đen sải bước đi vào.
Y tá nhanh chóng thức thời rời đi, đồng thời đóng cửa lại.
“Xin lỗi, chậm trễ một lúc trên đường.” Lý Thế Nhiên dịu dàng nói.
Đi tới bên cạnh cô, nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.
Hứa Như vẫn đang trong trạng thái ngây người, hồi thần lại, vô thức chống lên ngực Lý Thế Nhiên.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Hứa Như chớp mắt, tìm lại giọng nói của mình: “Muộn quá rồi thì đừng tới.”
“Hứa Như, chuyện đã hứa với em, tôi sẽ làm được.”
Hứa Như dựa vào lòng anh, nhưng lại cảm thấy khí tức trên người Lý Thế Nhiên rất lạnh, anh lúc này, hơi xa lạ.
Dường như giữa hai người có chút ngăn cách, lẽ nào là cô quá mẫn cảm sao?