Kỳ Chiến mím môi, im lặng hồi lâu.
“Con muốn ra ngoài.” Một lúc sau, anh ta mới trầm giọng nói.
“Con cảm thấy có khả năng sao? Ngoài chuyện sản xuất thuốc giả, trong tay Lý Thế Nhiên còn có chứng cứ năm đó con cưỡng bức Lý Tú Tú, hai tội này, đủ để con ngồi tù cả đời.”
Kỳ Chiến cười lạnh, thật sự chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Thế nhưng, anh ta đã sớm có chuẩn bị.
“Sau khi Hứa Như xảy ra tai nạn xe thì có thực hiện một ca phẫu thuật, trong thời gian phẫu thuật, trong não của cô ta đã cấy một con chip, chỉ có thể dùng thuốc để khống chế, không lấy ra được.”
“Cái gì?” Sắc mặt Lâm Vy lập tức tái đi.
“Có phải mẹ nghĩ là con đang lừa mẹ không? Nếu mẹ không tin, vậy thì cứ mở to mắt mà nhìn Hứa Như bị con chip này uy hiếp, trí nhớ của cô ta sẽ dần dần suy thoái, sau khi mất đi tất cả trí nhớ, cô ta sẽ chết.”
“Con nói linh tinh!” Lâm Vy tức giận, không thể chịu nổi. Ngôn Tình Ngược
Không khỏi đứng lên, vành mắt đỏ lên, trợn trừng nhìn Kỳ Chiến.
Nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Vậy sao? Vậy bây giờ mẹ đi đi, chúng ta không cần phải nói chuyện tiếp nữa.”
Lâm Vy muốn rời đi, thế nhưng dường như chân đã hoàn toàn cứng lại, không thể cử động.
Lòng bà cũng dần trở nên lạnh lẽo.
“Vì sao con lại làm như thế?” Hồi lâu, bà lựa chọn ngồi xuống.
“Con biết năng lực của Lý Thế Nhiên, anh ta sẽ không bỏ qua cho con, con chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.” Kỳ Chiến trầm giọng nói.
Lâm Vy cụp mắt, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng vẫn sợ tới mức cả người run lên.
Bà tuyệt đối sẽ không để cho con gái mình xảy ra chuyện.
“Điều mẹ có thể làm, chỉ là giúp con giảm nhẹ án phạt.” Giọng điệu của Lâm Vy mềm mỏng hơn một chút.
“Dưới 3 năm.” Kỳ Chiến nói.
“Mẹ sẽ nghĩ cách, thuốc ở đâu?” Lâm Vy sốt ruột hỏi.
“Trong ngăn tủ thứ 3 ở thư phòng, thế nhưng, chỉ có liều dùng 1 tháng, về sau, phải xem xem mẹ làm thế nào rồi.” Kỳ Chiến cười vì đạt được ý đồ.
Lâm Vy không biết bản thân đã về nhà họ Kỳ như thế nào, xe con đã đỗ ở cửa rất lâu rồi.
Nước mắt sớm đã khóc cạn, chỉ còn lại đau đớn trong lòng.
Sao bà lại nuôi lớn một đứa ngỗ nghịch như này chứ?
“Bà chủ?” Thấy sắc mặt khó coi của Lâm Vy, lái xe hơi thấp thỏm gọi bà.
Xe đã dừng ở cửa rất lâu rồi.
Lâm Vy hoàn hồn lại, lấy thuốc trong thư phòng rồi lập tức tới bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này, Lý Thế Nhiên vẫn ở trong phòng bệnh cùng Hứa Như, một người đọc sách, một người xử lý công việc.
Dường như đã trở thành sự ăn ý giữa hai người.
Khi Lâm Vy bước vào, bà đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Nhìn Lý Thế Nhiên, bà trầm giọng nói: “Cậu Lý, tôi có vài lời muốn nói với Hứa Như.”
Lý Thế Nhiên gật đầu: “Vừa khéo tôi đi lấy bữa tối.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Lâm Vy lại gần, khi nhìn Lý Thế Nhiên, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ đau lòng.
“Như, còn thấy đau đầu không?” Lâm Vy quan tâm hỏi.
“Vẫn ổn, chắc chắn là vẫn khó chịu, có lúc muốn nhớ gì đó cũng cảm thấy hơi khó chịu, hơn nữa, trí nhớ của con không tốt như trước.” Hứa Như thành thật nói.
Có lúc, buổi sáng đọc sách, vậy mà chiều đã quên sạch.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc chứ?” Hứa Như vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Lâm Vy, hơi hoảng hốt.
Lâm Vy quay người đi, nghe thấy lời của Hứa Như, nước mắt liền tràn ra như vỡ đê.
“Mẹ thương con.”
“Bác sĩ Lý nói, sau này sẽ tốt hơn, mẹ, mẹ yên tâm đi.”
“Mẹ không yên tâm.” Giọng của Lâm Vy hơi run run.
Bà tới là muốn đưa thuốc cho Hứa Như, còn về sự thật mà Kỳ Chiến nói cho bà, bà không nỡ nói với Hứa Như.
Thế nhưng, chỉ cần đưa thuốc cho Hứa Như, nhất định cô sẽ biết.
“Mẹ.”
“Mẹ là tới thăm con, bác sĩ Lý có nói lúc nào có thể xuất viện không?”
“Chắc là còn 1 tuần nữa.”
“Nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đi trước đây.”
Dứt lời, Lâm Vy nhanh chóng ra ngoài, bà sợ vừa nhìn thấy Hứa Như liền không khống chế được cảm xúc của mình nữa.
Dừng một lát, bà nhấc chân đi về phía văn phòng của Lý Thế Nhiên.
“Bà Lâm.” Lý Thế Nhiên lịch sự chào hỏi.
Lâm Vy gật đầu, ngồi xuống đối diện anh.
Biết bà có lời muốn nói, Lý Thế Nhiên đóng cửa lại.
Mắt Lâm Vy hơi đỏ, hiển nhiên là khóc một lúc rồi.
“Kỳ Chiến đã động tay động chân vào ca phẫu thuật sau tai nạn xe của Hứa Như.”
Những lời Kỳ Chiến nói với Lâm Vy khi thăm tù vừa nãy, Lâm Vy kể lại từng chút một.
Lý Thế Nhiên là bác sĩ, trước tiên bà phải hỏi rõ ràng có thể xử lý con chip này không, nếu có thể, vậy thì có thể thoát khỏi sự uy hiếp của Kỳ Chiến.
Mạc dù bà cảm thấy khả năng này quá thấp.
Lý Thế Nhiên lập tức đối chiếu tất cả các phim chụp của Hứa Như, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một điểm đen bên não phải.
Vì diện tích quá nhỏ, thế nên thường thì sẽ tự động coi là cục u lành tính.
Thế nhưng, giờ xem ra, sợ là không phải.
“Nếu muốn phán đoán, nhất định phải mổ não lần nữa, nhưng Hứa Như vừa thực hiện một ca phẫu thuật lớn, không thể làm như thế nữa.” Lý Thế Nhiêm sầm mặt lại.
“Kỳ Chiến đưa cho tôi một ít thuốc, nói là có thể khống chế tình trạng của Hứa Như, nhưng cứ uống thuốc mãi chắc chắn sẽ có tác dụng phụ, hơn nữa, thứ này ở trong não của Như sẽ mãi là tai họa ngầm.” Lâm Vy suy sụp.
Hơn nữa, vừa rồi nghe Hứa Như nói, cô đã xuất hiện triệu chứng trí nhớ suy thoái.
Bà thật sự không biết phải làm thế nào.
“Tôi hóa nghiệm thành phần thuốc trước, bà Lâm, Kỳ Chiến đưa ra yêu cầu gì với bà?” Lý Thế Nhiên nhạy bén, hỏi.
“Nó bảo tôi giúp nó thoát tội, nhưng tôi đã nói rồi, chỉ có thể giúp nó giảm án.”
Lý Thế Nhiên híp mắt lại, bàn tay dần nắm chặt thành nắm đấm.
“Lý Thế Nhiên, nếu thật sự không có cách, vậy thì để Kỳ Chiến ra ngoài đi, Lý Thị đừng kiện nữa.” Lâm Vy cầu xin.
Chỉ cần Lý Thị có thể sửa khẩu cung, lại thêm không tung ra chuyện của Lý Tú Tú năm đó, tội danh của Kỳ Chiến sẽ còn có cơ hôi giảm bớt.
Thế nhưng, đối với Lý Thế Nhiên, điều này quá khó khăn.
Lâm Vy cũng không thể mở lời.
Bà không biết bước đi này của bản thân có đúng không, nhưng vì Hứa Như, bà nhất định phải làm như thế.
“Bà Lâm, tôi phái người đưa bà về.” Lý Thế Nhiên không đáp lời bà.
Văn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Lý Thế Nhiên tự mình đi hóa nghiệm thuốc, sau khi xem kết quả, sắc mặt anh trở nên hung ác.
Không tới phòng bệnh của Hứa Như, Lý Thế Nhiên về nhà tổ nhà họ Lý.
Lý Tú Tú bất ngờ nhìn thấy anh trai, đã mấy ngày rồi anh không về nhà.
“Anh, ngọn gió nào đưa anh tới thế?” Lý Tú Tú đi từ tầng 2 xuống.
“Đây là nhà của anh.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Đương nhiên là em biết, nhưng gần đây nhà anh là bệnh viện.” Lý Tú Tú lẩm bẩm.
“Không muốn gặp anh?”
“Đương nhiên là không phải, muộn như này rồi, em phải đi ngủ đây, anh tự nhiên nha.” Dứt lời, Lý Tú Tú về phòng mình.
Gần đây Kỳ Chiến bị bắt, tâm trạng cô ta rất vui vẻ, ngày ngày ngủ sớm dậy sớm, sống lành mạnh.
Nhìn bóng lưng em gái, ánh mắt Lý Thế Nhiên dần trở nên u ám.
Mấy ngày tiếp đó, Hứa Như đều không thấy Lý Thế Nhiên.
Ngày nào Lăng Diệu cũng tới, Hứa Như cũng không đến nỗi quá buồn chán.
Nhưng Lý Thế Nhiên không ở đây, đến Lăng Diệu cũng cảm thấy kỳ lạ.