Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài

Chương 113: Chương 113: Niềm tin




Đáng lẽ ra trong thời gian này, Quách Thừa Tuyên nghĩ rằng mình nên chú tâm hơn vào việc cố giữ liên lạc với Thánh thủ để có thể tìm cách điều trị căn bệnh của anh trai mình. Nhưng hắn bất đắc dĩ lại bị cuốn vào một chuyện khác, cũng có vẻ nghiêm trọng mà hắn kì thực không thể nào bỏ qua được.

Diệp Liên Tuyết đặt xuống bàn một cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Phó Duật vừa rửa bát xong sau bữa cơm rồi cũng đã ra về, khôi phục lại nguyên trạng căn nhà im ắng tĩnh mịch thường ngày. Quách Thừa Tuyên không nói gì cả, hắn chỉ lặng im ngồi đấy, chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì.

“Anh đừng để ý, là tôi ở nhà quá buồn chán nên nhắn tin cho Phó Duật đến cùng ăn tối thôi. Dù sao thì có người nói nhiều như anh ấy ở nhà cũng sẽ phần nào đỡ buồn chán hơn…”

Hắn thở dài một hơi, có phải cô đang nghĩ hắn đăm chiêu như thế là vì cô tự tiện gọi Phó Duật đến đây hay không? Quách Thừa Tuyên nhìn cô, cảm thấy cô gái trước mặt hắn kì thực thiệt thòi và đáng thương nhiều hơn hắn đã từng nghĩ.

“Tôi không giận em chuyện đó đâu, em đừng nghĩ nhiều như thế. Ở nhà có buồn chán thì cứ gọi bạn đến cũng được, cái này tôi không ép em. Nhưng tuyệt đối phải giữ an toàn, cái người kia vẫn còn chưa buông tha em đâu.”

Diệp Liên Tuyết gật đầu, thú thực thì cô đang dần thích nghi với cuộc sống này. Tuy có phần hơi tù túng nhưng vào thời điểm này nó đã là nơi an toàn nhất có thể rồi.

“Ngày hôm nay tôi đã gặp Kỷ Thương, anh trai của em…” - Hắn kể, ngữ khí nhẹ bẫng, giống như chỉ là đơn thuần muốn nói chuyện, không cố tình tạo cho cô sự bất ngờ,

Nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn cảm thấy bất ngờ. Hắn gặp Kỷ Thương sao? Điều này chắc chắn không phải là tình cờ bởi vì cả hai không bao giờ có chuyện sẽ gặp nhau ở một địa điểm nào đó vì công việc được.

“Tôi nghĩ là mình cần nói với em thôi vì tôi không muốn giấu diếm cái gì hết. Tôi đã hẹn gặp Kỷ Thương, để nói về em, về những chuyện em đang gặp phải và tôi muốn cả tôi cùng với anh ấy sẽ cùng nhau bảo vệ em. Dù sao thì Kỷ Thương cũng biết nhiều hơn tôi.”

Diệp Liên Tuyết chẳng biết nói thêm gì cả. Cô vừa lo lắng, cũng có chút hơi không hài lòng, nhưng cũng cảm thấy chuyện này cần thiết. Cô không thể chính miệng mình kể ra cho Quách Thừa Tuyên biết được nhiều hơn về chuyện này, một phần là vì cô không muốn lại một lần nữa đào sâu vào nó, phần còn lại chính là cô không có gì để kể.

Nhưng nếu Kỷ Thương thực sự muốn Quách Thừa Tuyên trở thành đồng minh của mình, cô nghĩ rằng anh cũng sẽ kể ra chuyện năm đó. Và một khi Quách Thừa Tuyên biết được chuyện, đó mới là điều Diệp Liên Tuyết suy nghĩ. Hắn đang đăm chiêu, hẳn là vì chuyện đó rồi…

“Anh đã biết chuyện năm đó rồi sao? Chuyện bảy năm trước đã từng xảy ra với tôi…

Quách Thừa Tuyên biết rằng Diệp Liên Tuyết sẽ không chấp nhận được chuyện này. Chung quy thì có mấy ai chấp nhận được chuyện người khác sẽ biết được và suy nghĩ như thế nào về một đoạn quá khứ không mấy tốt đẹp kia của mình chứ? Hắn lo sợ việc này của hắn có thể hơi tự tiện nhưng hắn cần phải nói trước với cô, trước khi cô tự điều tra ra việc hắn đã lén lút gặp Kỷ Thương vì chuyện gì.

“Ừm… Tôi biết…” - Hắn gật đầu, không giấu diếm.

Và hắn trông thấy ngón tay cô đang bấu chặt lấy nhau, thấy cô đang có chút sững sờ.

Hắn đau lòng. Phải! Thực sự đau lòng. Hắn đã đau lòng khi biết được những chuyện không hay kia đã xảy đến với cô vào bảy năm trước. Và giờ hắn lại đau lòng khi trông thấy cô như tuyệt vọng khi quá khứ đen tối kia một lần nữa bị hắn rạch ra, khiến cho cô đau đớn.

Một bàn tay to lớn dịu dàng nắm lấy bàn tay đang cuộn lại của cô, từ từ gỡ từng ngón tay của cô ra, một cách thật sự nâng niu và trân quý. Quách Thừa Tuyên nắm lấy tay cô, hắn đang cảm thấy cô cần được yêu thương đến vô cùng cực, không phải là tự mình dằn vặt mình như thế này.

“Em đừng cảm thấy quá nặng nề. Tôi sẽ không có vì chuyện này mà suy nghĩ khác về em đâu. Dù là bảy năm trước hay hiện tại thì em vẫn luôn là người bị hại, là người cần được bảo vệ. Tin tôi đi, tôi chẳng có ý định gì khi muốn biết đến chuyện đấy, chỉ là tôi muốn hiểu rõ em hơn mà thôi, hiểu rõ nỗi đau em mang trong người cũng là một cách để gần em hơn đúng không?”

Diệp Liên Tuyết nhìn hắn, cô bắt gặp ánh mắt hắn sáng rực lên trong căn phòng với ánh sáng mờ. Cô có nên đặt niềm tin một lần nữa hay không đây? Khi niềm tin của cô hết lần này đến lần khác đều đẩy cô vào con đường cùng, khiến cho cô phải sống dở chết dở với cái đống phiền toái đeo bám đằng đẵng bảy năm trời.

Quách Thừa Tuyên vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô vẫn chưa buông ra một khắc nào.

“Tôi biết là em sẽ đau đớn lắm khi nhắc lại chuyện cũ. Nhưng tôi muốn cho em biết rằng không phải bất kì ai tiếp cận em cũng với một mục đích xấu xa như thế. Tôi biết là em chẳng tin tưởng tôi nổi đâu, vì những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ giữa hai chúng ta nó tệ kinh khủng. Nhưng hiện tại tôi đang thật lòng, không dối trá với em. Tôi muốn tốt cho em, và tôi cũng mong rằng em sẽ vì sự chân thành của tôi mà mở lòng ra để đón nhận nó.”

Trong lòng Diệp Liên Tuyết đắn đo dữ dội khi hắn nói về vấn đề này. Cô có nên đặt niềm tin một lần nữa hay không? Với một người mà cô vẫn đang cố gắng tin tưởng rằng hắn sẽ bảo vệ tốt cho cô. Kỷ Thương đã tin tưởng hắn rồi? Và anh đã kể cho hắn nghe những chuyện đã từng xảy ra vào bảy năm trước. Cô phải làm gì đây? Trong lòng cô đang rối bời, và nó khiến cho cô quá tải.

“Quách Thừa Tuyên, tôi từng sợ rằng mình sẽ tin tưởng anh…”

Khi niềm tin sống trong lòng dưới hình hài của nỗi sợ, nó đã phải khốn đốn đến thế nào? Quách Thừa Tuyên không giận dữ hay có ý định sẽ trách cô khi nghe thấy cô nói ra những lời này. Hắn cũng cảm thấy rằng từ lúc hắn quyết định sẽ bảo vệ cô bằng tất cả những gì mình có, hắn đã chẳng có mấy khi giận dỗi cô được nữa rồi.

Diệp Liên Tuyết đã từng đọng lại trong tâm trí hắn biết bao nhiêu sự chán ghét cùng với khinh thường. Nhưng đến cả hắn cũng không có cách nào ngờ được rằng bây giờ hắn lại vì cô mà có thể làm nhiều chuyện đến như thế.

Cô thao túng lấy tâm trí hắn, khiến cho hắn tự nguyện bước vào cuộc đời cô và rồi hứa rằng sẽ bảo vệ cô bằng tất thảy những gì mà mình đang có.

“Bị phản bội là một điều tệ hại lắm. Tôi biết em đang đấu tranh tư tưởng biết bao nhiêu khi định đặt niềm tin vào tôi. Tôi không ép em phải quyết định ngay đâu. Em cứ suy nghĩ đi, chẳng mất mát gì cả. Tôi vẫn sẽ ở đây, bảo vệ em và đợi ngày em tin tưởng tôi.”

Gặp nhau rồi để lại cho nhau một mảnh chán ghét kéo dài. Đến độ một thời gian cả hai dường như chẳng còn gì liên can đến nhau ngoài cái mối quan hệ ràng buộc chết tiệt.

Bây giờ cô đang ở chỗ của hắn, dưới sự bảo vệ của hắn, được phép thỏa sức yếu đuối, điều mà từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến, Hắn đang cố để trở thành một người đàn ông tốt, mang được đến cho cô những điều tốt đẹp. Nếu như cô lần nữa đặt niềm tin, liệu hắn có khiến cho cô rơi xuống vực thẳm nữa hay không?

Bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, chỉ là Diệp Liên Tuyết lại miên man suy nghĩ một dòng suy nghĩ riêng, chẳng ai biết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.