(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 15
Hôm sau Hàn Dạng không có tiết, cậu tỉnh dậy vì đồng hồ sinh học báo thức, nhận ra Hách Liên Tình vẫn ngủ, nếu là bình thường thì anh đã đi làm rồi.
– Hách Liên Tình.
Hàn Dạng lay anh:
– Mau dậy đi, anh muộn làm rồi.
– Hôm nay không đi, đừng quấy.
Hách Liên Tình cử động, ôm cậu chặt hơn.
– Anh cứ trốn làm thế có được không?
Hàn Dạng hỏi.
Hách Liên Tình bị làm phiền, dùng tay chống đầu, nhìn cậu, bất mãn nói:
– Tối qua vừa tỏ tình với tôi xong, hôm nay đã giục tôi đi làm, em muốn gì?
– Ai tỏ tình với anh?
Hàn Dạng đỡ trán, đó chỉ là đề nghị thôi có được không?
– Con cá khô.
Hách Liên Tình cười.
– Vậy nghĩa là anh đang nói chuyện yêu đương với cá khô hả?
Hàn Dạng cãi.
– Ái chà, mồm miệng nhanh nhảu gớm.
Hách Liên Tình hất cằm:
– Vậy em biết yêu đương phải làm gì không?
– Làm gì?
Hàn Dạng không ngại học hỏi.
– Hẹn hò.
Hách Liên Tình nói xong, lại nằm xuống ôm cậu:
– Ngủ thêm lát nữa, sáng sớm đã làm loạn cái gì.
Vì sao có cảm giác “Đêm xuân khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều” thế này? Hàn Dạng bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ run, thôi thì ngủ tiếp.
Tới khi hai người tỉnh dậy lần hai thì cũng đã gần mười giờ sáng. Hách Liên Tình đi rửa mặt trước, Hàn Dạng thì dậy thay quần áo trước, khi Hách Liên Tình rửa mặt xong thì sẽ vừa lúc cậu có thể đi tắm.
Hàn Dạng rửa mặt xong, đi ra lại không thấy Hách Liên Tình đâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, cậu liền ra xem thì thấy anh đang trong bếp, trên người vẫn mặc áo ngủ.
– Anh biết nấu ăn à? Để em đi.
Hàn Dạng sợ anh đốt bếp liền vội vàng tới.
Hách Liên Tình mặc kệ cậu, tắt bếp đi, đổ thứ gì đó trong nồi vào ly.
Là sữa tươi.
Hách Liên Tình đặt nồi sữa vào bồn rửa, quay lưng về phía Hàn Dạng:
– Uống sữa đi, lát ra ngoài ăn cơm.
Hàn Dạng bưng ly, uống một ngụm.
Sữa có đường, vị ngọt dịu, rất phù hợp với khẩu vị của cậu, sữa ấm dần dần chảy xuôi xuống thực quản, vào dạ dày khiến dạ dày cậu ấm lên, cực kì dễ chịu.
Hàn Dạng bê cốc sữa, hỏi:
– Anh không uống à?
Hách Liên Tình rửa nồi rồi đặt sang một bên, xoay người đối mặt với Hàn Dạng, tới gần cậu thì cúi đầu, liếm chút sữa vương bên khóe môi cậu, nói:
– Giờ uống đây, vị cũng được.
Làm gì có cách uống nào như thế! Hàn Dạng nóng bừng mặt, cúi đầu cầm ly sữa uống cho xong, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua tim cậu thì đập liên hồi.
Chuẩn bị xong, hai người ra ngoài.
– Chúng ta đi đâu?
Hàn Dạng hỏi.
– Ăn.
– Ăn xong thì sao?
– Em muốn đi đâu?
– Ơ, không phải anh đã quyết định xong rồi à?
Hàn Dạng nhìn về phía anh, cứ tưởng sáng nay anh nói thế nghĩa là đã quyết xong rồi.
– Tôi chỉ quyết định nghỉ thôi.
Hách Liên Tình liếc nhìn cậu.
Tình Cách Cách, quyết định của anh quá tùy hứng!
Hàn Dạng chưa bao giờ yêu nên không rõ bình thường hẹn hò sẽ làm gì, cậu nghĩ một chút rồi nói:
– Muốn đi xem phim không?
– Tùy.
– Đi dạo phố?
– Không vấn đề gì.
– Hay là đi trung tâm trò chơi…
Hàn Dạng đang nói thì ngừng, tầm mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xem nhận ra lá bạch quả đã chuyển màu, hai bên đường có những thân cây lá vàng óng cực đẹp. Dạo này, cậu chỉ toàn phiền não chuyện về ở chung với Hách Liên Tình, quên mất đã đầu tháng mười một, đến lúc đi ngắm bạch quả rồi.
– Đi ngắm bạch quả đi.
Hách Liên Tình đột nhiên nói.
Hàn Dạng quay đầu nhìn anh, thấy anh lái xe không chớp mắt thì cười:
– Được, anh đưa em đi đi.
Hách Liên Tình “Ừ” một tiếng, quẹo xe sang một hướng khác.
Ăn trưa xong, Hách Liên Tình lái xe tới huyện Dao.
Nơi đây có một thắng cảnh ngắm bạch quả, lái xe mất hơn một tiếng. Gần tới nơi đã thấy một rừng bạch quả, Hàn Dạng “Oa” một tiếng, mở kính cửa.
– Gấp cái gì, lát nữa còn nhiều cho em xem.
– Ở đây cũng đẹp lắm rồi.
Hàn Dạng nói, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Hách Liên Tình tìm một chỗ đỗ xe bên ngoài, hai người mua vé vào cửa.
Hai bên đường là những cây bạch quả mới trồng, gió thổi qua sẽ có nhiều lá rơi xuống khiến mặt đất được một tầng ánh vàng phủ lên, hình ảnh rất ấm áp.
Vừa lên đại học, Hàn Dạng đã bận rộn học tập và dạy thêm nên không thể phân thân, sau này lại làm chương trình cùng giáo viên, chẳng có thời gian rảnh, thế nên đây là lần đầu cậu ra ngoài ngắm bạch quả.
Nhìn màu vàng trải dài không dứt phía trước, những chiếc lá bị gió thổi rụng xoay tròn vài vòng rồi rơi xuống vai mình, cậu bỗng cảm lòng mình rộng mở.
Cậu bắt lấy một chiếc lá, giơ lên. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, chiếu lên khuôn mặt cậu làm cậu khẽ híp mắt, khóe môi nở một nụ cười.
Tách!
Bên cạnh truyền tới tiếng chụp ảnh, Hàn Dạng quay đầu thì thấy Hách Liên Tình đang giơ camera, màn hình đối diện phía mình.
Cậu không quen với việc chụp ảnh lắm nên giơ tay lên cản:
– Đừng chụp.
Hách Liên Tình xua tay:
– Đừng có che mất cây.
– …
Hàn Dạng quăng lá xuống, đi về phía trước, vừa đi vừa chụp ảnh. Tuy Hách Liên Tình cầm máy ảnh theo nhưng cậu không biết dùng, thôi thì dùng điện thoại cho tiện.
Hách Liên Tình đứng sau cậu, mở ra tấm hình vừa chụp.
Hàn Dạng đứng dưới tán bạch quả trông cực kì ấm áp, nụ cười khẽ trong sáng thật đẹp.
– Của mình.
Hách Liên Tình nhìn ảnh, nói khẽ.
Trên đỉnh núi có một tháp quan sát tám tầng mới xây, dọc theo cầu thang, đường đi, nơi nơi là bạch quả, cảnh đẹp vô cùng nên rất nhiều người đều lên xem. Hàn Dạng không ngoại lệ, cậu cùng Hách Liên Tình đi bộ đến.
Không khí trên núi thật trong lành, xung quanh có nhiều người dân đi lại, trên đường người qua lại không ít. Hàn Dạng vừa đi vừa dừng lại chụp ảnh, chỉ một chốc thì bộ nhớ điện thoại đã có rất nhiều ảnh mới, cậu cũng lén chụp Hách Liên Tình vài bức.
– Anh đến đây bao giờ chưa?
Đi được một nửa, Hàn Dạng dừng lại, hỏi.
– Mấy năm trước từng tới, khi ấy chưa xây tháp.
Hách Liên Tình treo máy ảnh trên tay, lấy bình nước trong balo ra, đưa cho Hàn Dạng.
Trước khi ra khỏi nhà, balo đã được Hách Liên Tình sắp xếp lại, Hàn Dạng không ngờ anh mang theo bình nước ấm, vào thời tiết này uống nước ấm rất thoải mái. Cậu vừa uống thì thấy Hách Liên Tình mở chai nước khoáng, vội vàng kéo tay anh:
– Uống nước ấm đi.
Nói xong, cậu đưa bình nước cho anh.
Hách Liên Tình liếc cái bình, cuối cùng vẫn uống nước khoáng, sau đó cất nước vào balo, nắm tay Hàn Dạng:
– Đi.
Ngón tay Hàn Dạng nhúc nhích nhưng không giãy ra, cùng đi lên với anh.
Càng lên cao càng đông, khi bước đến bậc cuối cầu thang, Hách Liên Tình bị một bé trai đang chạy đụng vào, anh nhanh tay kéo đứa bé để nó không ngã xuống.
– Ay ui!
Thằng bé đụng mũi, kêu đau:
– Rơi mũi mất rồi!
Hàn Dạng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ nó:
– Đụng vào đâu rồi, cho chú xem nào.
Đứa bé buông tay đang che mũi ra, trên khuôn mặt phúng phính chỉ có cái mũi đang hồng hồng, chắc là đụng vào đùi Hách Liên Tình.
– Đau không?
Hàn Dạng nhẹ nhàng sờ mũi nó.
Thằng bé khoảng bốn tuổi, nó nhìn Hàn Dạng, chớp mắt rồi đáng thương nói:
– Hu hu, anh phải hôn một cái.
Nói xong thì chu môi kề sát vào Hàn Dạng, bàn tay to của Hách Liên Tình lập tức cản lại, che luôn lên mặt nó.
Không hôn được anh trai, đứa bé ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tình. Anh cười gằn, nói:
– Đừng có hôn lung tung, có tin là mồm cũng đụng rơi luôn không?
Hàn Dạng:
– …
Đứa bé:
– …
– Xin lỗi, xin lỗi! Trẻ con không hiểu chuyện.
Một người phụ nữ trẻ chạy tới, bế đứa bé lên. Cô chỉ vừa đi mua đồ uống, chẳng ngờ thằng nhóc đã chạy mất.
– Không sao. Rất dễ thương.
Hàn Dạng cười, xoa đầu đứa bé.
Nó thấy Hàn Dạng khen thì cười hì hì, đột nhiệt ôm đầu cậu, hôn “Chụt” một cái.
Mặt Hách Liên Tình đen sì, cô gái trẻ thấy thế vội nói câu “Muốn ăn đòn đấy”, sau đó bế đứa bé đi.
Hàn Dạng nhìn đứa bé vẫn đang ngoái lại vẫy chào mình, đưa tay sờ vào chỗ vừa bị hôn, bật cười.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh, Hàn Dạng nhìn sang thì thấy Hách Liên Tình đang nhìn mình.
Hàn Dạng buông tay, ho khan:
– Đi nào, chúng ta đi đến phía trước xem sao.
Hách Liên Tình im lặng đi lên núi, Hàn Dạng lè lưỡi theo sau.
Lá bạch quả sau núi đã rụng già nửa, vậy nên không có ai tới đây. Càng vào sâu càng an tĩnh, đi mãi cũng chỉ có hai người.
Đi một lát, Hách Liên Tình bỗng dừng lại, Hàn Dạng cũng đứng lại theo, cậu ngẩng đầu nhìn anh:
– Sao thế?
Anh cau mày, đặt tay trên mặt Hàn Dạng, ngón cái xoa gò má cậu, chính là chỗ khi nãy đứa bé hôn lên.
Hàn Dạng sửng sốt, nghĩ đến sự im lặng suốt một đường vừa rồi liền lập tức phản ứng, kinh ngạc nói:
– Anh… ghen à?
Tay anh dừng lại, cười lạnh, xoay người bước đi.
Hàn Dạng đuổi theo:
– Chỉ là đứa bé thôi, anh sẽ không keo kiệt đến mức có mỗi thế mà…
Anh đứng khựng lại, xoay người dồn cậu vào một thân cây, một tay để trên đầu cậu, nói:
– Nói thêm câu nữa. Không phải khi nãy nói nhiều lắm à? Muốn tôi dạy không?
Hách Liên Tình hỏi.
Tất nhiên là không.
Vào lúc môi anh chỉ cách mình hai phân, Hàn Dạng nói:
– Trẻ con bây giờ thật kì cục! Làm sao có thể hôn người khác lung tung như vậy?
– Hừ, rõ có tiền đồ.
Anh nghe vậy thì cười nhạo, hôn cậu.
Anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi vẽ theo viền môi rồi lại lưu luyến ở giữa môi nhưng không vào sâu hơn, cả bàn tay đang đặt trên đầu cậu cũng hạ xuống, ngón tay lấp đầy những kẽ tay của cậu, thật chặt.
Trong cảnh nền vàng rực rỡ, hai người hôn nhau, đẹp như một bức tranh.
Lúc xuống núi, mặt Hàn Dạng vẫn hơi đỏ, tay bị Hách Liên Tình nắm chặt suốt dọc đường đi.
Ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay, qua cánh tay rồi lan tỏa khắp toàn thân khiến cậu cảm thấy lòng mình như ngập tràn lá bạch quả, ấm áp.
Người xung quanh ít nhiều cũng tò mò ngoái nhìn nhưng Hàn Dạng chẳng thèm để ý.
Cứ để Tình Cách Cách vui vẻ chút là được rồi. Hàn Dạng thầm nghĩ.
Nếu là hẹn hò thì hẳn không chỉ có nửa ngày, hai người trở về thành phố, đi xem phim.
Hàn Dạng vốn muốn mua bắp rang bơ nhưng Hách Liên Tình lấy lí do dạ dày cậu chưa khỏi hẳn nên cấm, cuối cùng chỉ mua cho cậu một ly sữa nóng.
– Em khỏe rồi. Xem phim phải ăn bắp rang bơ, không thì chán lắm.
Hàn Dạng cầm sữa, nói.
– Khỏi hẳn rồi ăn.
Hách Liên Tình không lung lay, kéo cậu vào phòng chiếu.
– Được rồi.
Hàn Dạng chỉ có thể gật đầu.
Xem xong, hai người ăn cơm tối ở ngoài rồi mới về nhà.
Hàn Dạng tranh thủ lúc Hách Liên Tình tắm thì gọi điện cho ông nội, nhắc ông trời trở lạnh rồi, phải chú ý giữ ấm.
Ông nội liên tục đồng ý, cũng dặn dò cậu một lượt rồi hỏi tới vấn đề trước giờ ông luôn quan tâm:
– Tiểu Dạng à, ở đó cháu có kết bạn không?
Kết bạn của ông nội là chỉ bạn gái, trong thôn của họ, những thanh niên lớn như Hàn Dạng đều đã kết hôn và có con, vậy nên lần nào gọi điện, ông cũng hỏi chuyện này.
Hàn Dạng nhìn về phía phòng tắm, quyết định để lộ chút tin tức:
– Có ở chung ạ, chờ có thời gian cháu sẽ dẫn về cho ông xem mặt.
– Tốt tốt tốt.
Ông nội vui hớn hở:
– Cháu ở ngoài phải chú ý chút, biết không?
– Cháu biết, ông đừng lo.
Hàn Dạng nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cậu nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Lúc ngủ, cậu chỉ nghĩ về chuyện phải nói với ông nội thế nào. Cả đời ông chỉ sống trong thôn nhỏ kia, chưa chắc có khả năng chấp nhận chuyện kết hôn đồng tính, chỉ mong chuyện này không dọa ông mới tốt.
Nghĩ một lúc cũng không ra phương pháp giải quyết, cậu nôn nóng trở mình. Cậu vừa động đậy, Hách Liên Tình đã nói:
– Em đang rán cá khô à?
Hàn Dạng nhớ tới chuyện hôm qua anh nói mình là cá khô, lên tiếng:
– Em không ngủ được thôi.
– À.
Anh như bừng tỉnh, nói:
– Hẹn hò hưng phấn quá hả?
– … Anh nghĩ nhiều quá rồi.
– Thế hả?
Hách Liên Tình siết chặt vòng tay trên hông cậu, kéo cậu vào lòng, nói thầm vào tai cậu:
– Nếu em không ngủ được, tôi không ngại làm vài việc đâu.
Anh vừa nói vừa thò tay vào áo cậu, sờ sờ hông cậu.
Vài việc là chỉ cái gì, Hàn Dạng không cần nghĩ cũng biết!!!
Cậu hất tay anh ra, phun hai chữ:
– Ngủ ngon.
Hách Liên Tình đáp lại:
– Ngủ ngon, cá khô.
Hàn Dạng:
– Ngủ ngon, Tình Cách Cách.
– Tối nay em không muốn ngủ chứ gì?
Hàn Dạng cười khẽ:
– Ngủ ngon.
– Ngủ nhanh lên đi.
Bị Hách Liên Tình trêu như thế, Hàn Dạng cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ việc phải nói với ông nội thế nào, cậu nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});