(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 14
Về nhà, Hàn Dạng đang khom lưng đổi giày ở cửa, đằng sau bỗng vang lên tiếng đóng cửa “Cạch”. Cậu mới cởi một chiếc giày thì đã bị Hách Liên Tình bế lên.
– A!
Mất đi cân bằng làm cậu thốt lên, vội vã kéo lấy thứ gì đó. Là ngực áo của Hách Liên Tình.
– Anh làm gì thế?Hàn Dạng kinh ngạc:
– Thả em xuống.
– Em bảo về nhà làm tiếp còn gì?
Hách Liên Tình nói rất hiển nhiên:
– Tôi chỉ thỏa mãn em thôi.
Hàn Dạng sửng sốt một chút mới hiểu ra anh có ý gì, giải thích:
– Em nói thế thôi, anh đừng coi là thật, mau buông em xuống!
Nói rồi giãy dụa muốn xuống đất, bị bế công chúa thế này quả là xấu hổ.
– Đáng tiếc tôi lại tưởng thật.
Hách Liên Tình mặc kệ, bế cậu vào:
– Thỏa mãn vợ là nghĩa vụ của chồng.
– Gì chứ?
Hàn Dạng bị những lời của anh làm cho xấu hổ:
– Anh đừng làm loạn nữa, thả em xuống đã…
Hách Liên Tình vẫn như trước, cúi xuống chặn miệng cậu. Cái hôn này khiến cho Hàn Dạng đang trong ngực anh cứng người, ngây ngẩn mặc anh ôm lấy.
Ngoan hơn rồi, nói nhảm nhiều thế chẳng bằng hành động luôn. Anh nghĩ thầm.
Anh đặt Hàn Dạng xuống ghế salon ở phòng khách, trườn người lên, một tay chống bên mặt cậu, tay kia đặt lên má cậu, từ từ lướt xuống, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên da cậu.
Lưng Hàn Dạng dính chặt trên ghế, những nơi Hách Liên Tình lướt qua tựa như lưu lại một luồng điện khiến những sợi lông tơ của cậu dựng lên.
Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập như trống.
– Hách, Hách Liên Tình…
Cậu mở miệng kêu lên, giọng nói khô khốc đáng sợ.
– Ừ?
Tay anh dừng trên xương quai xanh của cậu, bụng ngón cái vuốt ve lên đường cong duyên dáng.
– Chúng ta thế này, nhanh quá…
Hàn Dạng nói.
– Nhanh? Em quên mất quan hệ của chúng ta là gì rồi à?
Hách Liên Tình cúi đầu, chậm rãi tới gần, vùi đầu bên tai cậu, dùng môi nhẹ nhàng day tai cậu rồi ngậm lấy, đầu lưỡi đảo qua vành tai làm nó trở nên ướt át.
Hành động này khiến Hàn Dạng hít sâu, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tai tê dại, không, có lẽ là toàn thân đều tê dại.
Hàn Dạng chưa bao giờ yêu, thậm chí chưa bao giờ thích ai, vậy nên chưa bao giờ thân mật đụng chạm như vậy, điều này khiến cậu bối rối, trừ điều đó ra, trong lòng cậu còn có chút hiếu kì với chuyện mà mình chưa bao giờ tiếp xúc này.
Giữa đôi dòng suy nghĩ mâu thuẫn này, cậu không biết làm sao cho phải, chỉ có thể cứng đờ dán người trên ghế, tay nắm chặt theo bản năng.
Hách Liên Tình cảm thấy cậu khẩn trương, buông vành tai đã bị mình mút đến đỏ lên, nhỏ giọng nói:
– Thả lỏng một chút.
Nói xong, anh ngậm lấy môi cậu rồi hôn.
Nụ hôn này triền miên hơn nụ hôn đầu tiên, lại dịu dàng như nụ hôn ấy vậy.
Anh dùng lưỡi nhẹ nhàng cạy khớp hàm cậu ra, dùng đầu lưỡi thăm dò, dẫn dắt đầu lưỡi cậu quấn quýt lấy nhau.
Động tác của anh rất dịu dàng, mềm nhẹ như vậy khiến Hàn Dạng có cảm giác được yêu thương, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ có thể bị động theo anh.
– Em định ngạt thở à? Thở đi.
Hách Liên Tình khẽ cắn môi dưới của cậu, nhắc nhở.
Hàn Dạng quá hồi hộp, quên cả hô hấp, giờ mới phản ứng được, cậu liền quay đầu sang một bên thở dốc.
Hách Liên Tình cười, một tay vuốt gáy cậu, một tay luồn vào vạt áo cậu.
Khi tay anh đụng đến hông, Hàn Dạng giật mình nhưng không đẩy ra.
Thật ra từ đầu cậu đã chuẩn bị tâm lí, như anh nói, quan hệ của hai người là hợp pháp, dù làm gì cũng là bình thường.
Hơn nữa, có một số việc phải đến, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng cậu ngàn vạn lần không ngờ là Hách Liên Tình lại dừng lại.
Hàn Dạng tựa vào ghế, trong mắt có chút thất thần, môi cùng với những vết hồng trên cổ và tai chứng minh cho điều Hách Liên Tình vừa làm. Cậu nhìn về người đang ngồi bên cạnh cởi áo sơ mi:
– Anh…
Anh nhìn về phía cậu:
– Ừ?
Anh không tiếp tục à? Tuy không nói thành tiếng nhưng vẻ mặt của cậu đã nói lên tất cả.
Hách Liên Tình dừng tay, cười nhạo:
– Tôi còn không đói khát đến mức động dục với con cá khô đâu.
Hàn Dạng:
– …
Ai là cá khô?!
Hách Liên Tình đứng lên, tiện tay cầm theo áo, để lại một câu “Đi tắm rồi ngủ” sau đó vào phòng.
– Anh mới là đồ cá khô.
Anh đi rồi, Hàn Dạng mới lầm bầm một câu, sau đó bật cười.
Ngay từ đầu, cậu không nghĩ anh sẽ dừng lại, nhưng ngẫm kĩ thì cũng không ngoài ý muốn.
Tuy miệng Hách Liên Tình độc đến chết người nhưng anh vẫn cho cậu thời gian làm quen. Thật ra ngay từ đầu anh đã dung túng mình rồi, ngay cả ở tình huống này cũng không bắt ép mình.
– Em định ngồi đó đến bao giờ?
Giọng nói của anh truyền tới từ phía sau.
Hàn Dạng quay đầu nhìn thì thấy anh đã tắm xong, đang tựa ở cửa phòng ngủ nhìn mình. Cậu vội đứng lên, chuẩn bị tìm quần áo đi tắm, khi ngang qua anh thì bị kéo lại.
– Sao thế?
Hàn Dạng hỏi.
– Sấy tóc giúp tôi đã.
Hách Liên Tình kéo cậu vào trong, ngồi xuống ghế, trên chiếc bàn bên cạnh có đặt một cái máy sấy.
Hàn Dạng cắm điện, ngón tay xuyên qua tóc anh, làn gió ấm áp thổi trên tay. Cậu nhận ra tóc anh hơi cứng nhưng sờ rất thoải mái.
Tóc Hách Liên Tình không dài nên khô nhanh, lúc tắt máy sấy, cậu có chút lưu luyến. Đây là lần đầu cậu giúp người khác sấy tóc, cảm giác này có chút kì diệu, nhất là khi từng sợi tóc lướt qua tay, thật giống như có lông chim đang quấy nhiễu trái tim cậu.
Tóc anh luôn chải về phía sau, hợp với vẻ lạnh lùng và cứng rắn khiến cho người ta có cảm giác khó tiếp cận. Sau khi sấy khô, chúng lại mềm rũ xuống làm cho gương mặt anh cũng mềm mại theo, trông nhu hòa nhiều, cũng trẻ hơn vài tuổi.
Nhưng bất kể là lúc nào, Hàn Dạng cũng phải công nhận anh là một người đàn ông rất quyến rũ.
Nếu trước đây không phải vì nợ nần mà quen biết Hách Liên Tình, có khi mình cũng sẽ bị anh hấp dẫn.
Nghĩ vậy, cậu không khỏi có vài phần mong đợi với cuộc sống sau này.
Máy sấy trong tay bị lấy đi, Hàn Dạng ngẩng đầu nhìn. Hách Liên Tình đã đứng lên, đặt máy sấy sang một bên, nói:
– Đi tắm đi.
– À, được.
Hàn Dạng đi lấy quần áo.
Tắm xong, Hàn Dạng thấy Hách Liên Tình đang dựa vào ghế đọc tạp chí, thấy cậu ra, anh đặt tạp chí sang một bên, vẫy tay:
– Lại đây.
Hàn Dạng đi tới, anh kéo cậu ngồi lên chân mình. Cậu giật mình, anh thì ôm lấy hông cậu, cảnh cáo:
– Đừng động đậy, định đốt lửa à?
Đè người, cho ngồi lên chân, rõ ràng người đốt lửa là anh.
Hàn Dạng khinh bỉ, nhưng cũng ngồi im.
Anh dùng ngón tay gảy tóc cậu, cầm máy sấy giúp cậu sấy tóc.
Ngoại trừ lúc đi cắt tóc thì đây là lần đầu có người giúp cậu sấy, bình thường cậu chỉ tự dùng khăn lau là xong.
Hàn Dạng hơi cúi đầu, cảm nhận ngón tay anh đang đùa bỡn tóc mình. Động tác của anh không thuần thục nhưng lại dịu dàng đến bất ngờ.
Có lẽ nội tâm của người có vẻ khó ở chung này lại rất dịu dàng nhỉ.
Hàn Dạng thầm nghĩ.
Sấy xong, Hách Liên Tình vỗ vỗ cậu, ý bảo cậu đứng lên rồi đi cất máy sấy.
Hàn Dạng nhìn lưng anh, bất giác thốt lên:
– Hách Liên Tình.
Hách Liên Tình quay đầu lại:
– ?
– Chúng ta…
Cậu hít sâu, bất chấp nói:
– Chúng ta thử một lần đi.
Hách Liên Tình ngây ngẩn, nhìn cậu, không nói gì.
Câu đầu tiên đã thốt ra thì những lời sau cũng dễ nói, Hàn Dạng tiếp tục:
– Lúc em tắm đã suy nghĩ đến chuyện của chúng ta. Em… chưa bao giờ yêu, cũng không biết phải làm sao, nhưng em muốn thử một lần. Nếu anh đồng ý… chúng ta thử bên nhau.
Khi nói những lời này, Hàn Dạng nhìn thẳng anh nhưng tai cậu đã đỏ bừng.
Lúc tắm cậu đã nghĩ rất nhiều, quá trình mấy ngày nay ở chung với anh đều hiện rõ, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh anh canh bên giường bệnh.
Cậu nhận ra Hách Liên Tình như vậy khiến cậu không thể chống cự.
Hàn Dạng không phải người do dự, có một số việc phải đến thì cậu cũng sẽ đối mặt, cũng sẽ chủ động.
Vậy nên cậu nói với anh những lời này, nói ra rồi, cậu cũng thấy không quá khó khăn.
– Anh có nghe em nói không?
Cậu thấy anh chỉ yên lặng nhìn mình mà không nói nên hỏi.
Nghe thì tất nhiên là nghe, chỉ là Hách Liên Tình hoàn toàn không ngờ tới cậu đột nhiên nói vậy.
Từ khi anh chọn cách ép buộc để trói chặt cậu, anh đã chuẩn bị tinh thần đánh chiến lâu dài, lại chẳng ngờ hôm nay cậu nói với mình câu “Chúng ta thử một lần đi”.
Người luôn giận dỗi với mình bỗng trở nên yếu đuối khiến tay chân anh luống cuống.
Đây quả thực là…
– Em đang cầu xin hẹn hò hả?
Hàn Dạng:
– …
Cậu rất muốn thời gian quay ngược trở lại lúc mình nói ra câu kia, người này không có cách nào để sống chung hết.
– Anh cho là em chưa nói gì đi.
Hàn Dạng liếc mắt, quyết định về sau bàn lại.
– Em biết cái gì là lời đã nói ra như nước đã hắt đi không?
Anh nói, đi tới trước mặt cậu. Hai người nhìn nhau.
Họ chênh nhau mười phân, khi anh cúi đầu thì thấy mái tóc cậu. Anh xoa tóc cậu, sợi tóc mềm khiến người ta không muốn buông tay, cũng giống như nội tâm cậu vậy.
Cuối cùng cũng đợi được em lên tiếng.
– Hàn Dạng.
Anh gọi khẽ, giọng nói sinh ra cảm giác dịu dàng đến động lòng người.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, chợt nghe anh nói:
– Nếu em muốn, vậy chúng ta bắt đầu từ yêu đương đi.
Hàn Dạng đã chuẩn bị tâm lí rằng anh lại sắp mở ra hình thức độc miệng, lại chẳng ngờ nhận được một câu dịu dàng đến khó tin như thế.
Hàn Dạng kinh ngạc nhìn anh, đối phương đỡ vai cậu, cúi xuống.
Không có đòi hỏi kịch liệt cũng không có khí tức bức người, anh chỉ nhẹ nhàng dán môi mình lên môi cậu, cùng với đó là độ ấm không thể kháng cự, vừa khô lại vừa ấm.
Trái tim đập thình thịch cùng với ngọt ngào và rung động xa lạ, vừa kịch liệt lại khẩn trương. Cảm giác này như có một đóa hoa nhỏ nở ra trong lòng, mà Hách Liên Tình chính là vầng sáng chiếu vào.
Hàn Dạng chủ động ôm lấy lưng anh, đầu tựa vào vai anh.
Thế này thật tốt. Cậu nghĩ thầm.
Lúc ngủ, cậu nhỏ giọng gọi tên anh.
– Hách Liên Tình.
– Ừ?
Cậu không lên tiếng, anh hỏi:
– Em có chuyện gì?
Hàn Dạng trở mình, trong bóng tối, cậu hôn lên cằm anh rồi mau chóng xoay lưng về phía anh, loáng thoáng nói:
– Ngủ ngon.
Hách Liên Tình:
– …
Đêm nay, khi Hàn Dạng ngủ, Hách Liên Tình mất ngủ.
Nhìn đầu sỏ gây tội ngủ say sưa, Hách Liên Tình trợn mắt, thầm mắng:
– Ranh con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});