(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 13
Bị hôn đột ngột, Hàn Dạng dại ra, hai mắt trợn to nhìn Hách Liên Tình đang gần trong gang tấc.
Đôi môi khô và ấm của anh dán trên môi cậu, không đi sâu hơn, chỉ là dính sát nhưng sự đụng chạm như vậy cũng đã đủ để tim cậu đập như sấm, đầu óc nóng lên.
Sự thân mật chưa bao giờ có này như đã xé tan lớp bảo hộ bên ngoài, chạm vào đến nội tâm cậu.Hách Liên Tình chỉ chạm vào môi Hàn Dạng rồi lùi lại, ném cuốn sổ nhỏ về tay cậu, nhìn thấy cậu đang sững sờ, anh lên tiếng:
– Tôi nói là thủ tục của tôi.
Ầm!
Những lời này như một chốt mở, đánh thức Hàn Dạng đang ngây ngẩn. Khuôn mặt cậu lập tức ửng đỏ, nhìn thẳng vào Hách Liên Tình rồi lập tức quay mặt về phía cửa kính.
– Gan chuột.
Hách Liên Tình cười nhạo.
Trong nháy mắt ấy, cậu không biết chuyện gì xảy ra, có vẻ như “Gan dám gây tội ác vừa sinh ra”, dũng khí của cậu từ dâng lên từ đáy lòng, quay phắt lại nhìn Hách Liên Tình, môi mím chặt.
Anh thấy thế thì “Ồ” một tiếng:
– Sao nào, nói em mấy câu cũng không được? Nóng tính quá…
Đôi môi mềm chạm khẽ, Hách Liên Tình chưa kịp phản ứng thì Hàn Dạng cũng đã rời đi, cậu lại khôi phục tư thế nghiêm mặt nhìn ra ngoài. Tư thế này khiến Hách Liên Tình không thấy rõ mặt cậu, chỉ thấy cần cổ vốn trắng nõn trở nên đỏ ửng.
Hàn Dạng hôn mình? Chủ động?!
Khi nhận ra điều này, bên tai Hách Liên Tình xẹt qua một luồng điện tê dại, trên môi còn hơi đau do bị Hàn Dạng đụng vào. Anh nhìn chằm chằm vào vành tai đang đỏ lên của cậu, gần như có thể tưởng tượng ra độ mềm mại của nó, đang không kìm lòng được định sờ lên thì bị một tiếng còi cắt đứt.
Đèn xanh.
– Mẹ nó, ra là gan báo.
Cuối cùng Hách Liên Tình chỉ có thể nói câu này.
Khi nãy Hàn Dạng là do bị Hách Liên Tình kích thích nên mới làm vậy, sau khi làm xong, bản thân cậu cũng choáng váng, tim đập thình thịch như có một ngọn núi lửa sắp phun trào, nham thạch sôi sục bên trong sắp bao phủ lấy cậu.
Mình hôn Hách Liên Tình.
Mình chủ động hôn Hách Liên Tình.
Trời ơi, mình chủ động hôn Hách Liên Tình!
Hàn Dạng đã bị hành động này choán hết tâm trí! Không chỉ thế, cậu không hề chán ghét khi Hách Liên Tình hôn cũng như khi Hôn Hách Liên Tình, chỉ thấy rằng môi người kia quá nóng, chạm vào thôi cũng sẽ thiêu cháy cậu.
Sau đó hai người chẳng ai nói gì, cùng nhau trở về nhà chính.
Biết hai người hôm nay đi đăng kí, Mạc Tố Á đã dặn đầu bếp chuẩn bị nhiều món ăn, nghe nói Hàn Dạng ốm nên bà còn dặn nấu riêng cho cậu cháo bồi bổ dạ dày.
– A Dạng ăn nhiều một chút, mới mấy ngày không gặp mà đã gầy rồi. Chẳng biết A Tình chăm sóc con kiểu gì nữa.
Mạc Tố Á nói.
– Không phải tại anh ấy, tại con ăn đồ không đảm bảo thôi.
Hàn Dạng ngại ngùng nói.
– Vừa đăng kí đã bênh nó rồi?
Mạc Tố Á cười.
Hàn Dạng yên lặng.
Hách Liên Tình ngồi bên cạnh cảm thấy rất sung sướng, gắp cho Hàn Dạng một đũa rau:
– Phần thưởng của em đây.
Hàn Dạng:
– …
Phần thưởng Hách Liên đại gia ban cho cũng đặc biệt thật.
Mạc Tố Á:
– …
Sao lại sinh ra thằng con đần thế này?
– Được rồi, giấy kết hôn làm rồi, sau đó sẽ là xem ngày làm đám cưới nhỉ? Hai đứa muốn làm thế nào?
Mạc Tố Á hỏi.
– Kết hôn là việc lớn, không thể qua loa.
Ông cụ nói vậy.
– Hỏi em ấy ạ.
Hách Liên Tình trả lời.
– Không cần…
Hàn Dạng trả lời, kết hôn… Hình ảnh kia quá đẹp, không thể tin được.
– Chủ yếu là xem ý hai đứa, không làm cũng không sao, nhưng người lớn hai nhà vẫn phải cùng ăn bữa cơm, tụ họp một lần.
Mạc Tố Á nói.
Người lớn trong nhà Hàn Dạng chỉ có mình ông nội, nhưng cậu vẫn chưa nói với ông về việc của Hách Liên Tình, sợ rằng sẽ làm ông bị kích thích.
– Cứ từ từ đi. Chờ con sắp xếp thời gian.
Hách Liên Tình nói.
Hàn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, thầm giật mình.
– Cũng được, chỉ cần Hàn Dạng không ngại là được rồi.
Mạc Tố Á đáp.
– Không sao ạ.
Hàn Dạng vội vàng trả lời, đây là điều cậu hi vọng nhất, như vậy cậu có thể có thời gian cân nhắc nên nói với ông thế nào.
– Cứ để chúng nó tự sắp xếp.
Hách Liên Thừa lên tiếng.
– Ăn cơm đã.
Mạc Tố Á nói vậy.
Tuy rằng địa điểm và nhân số trong bữa cơm này không khác gì lần trước, thế nhưng trong lòng Hàn Dạng đã thay đổi. Cậu nhận ra Mạc Tố Á là một người mẹ rất dịu dàng, trong mắt luôn có ý cười, lời nói luôn nhỏ nhẹ khiến người khác cảm thấy thoải mái và thân thiết vô cùng.
Hách Liên Thừa không nói nhiều, tuy không nói gì về chuyện của cậu và Hách Liên Tình nhưng cũng trịnh trọng dặn dò hai người sống bên nhau thật tốt, bao dung lẫn nhau.
Mà ông cụ thì không cần nói, đối với việc của họ, ông luôn vui lòng.
Trước khi đi, Mạc Tố Á kéo Hàn Dạng lại, dặn dò:
– Tuy A Tình có chút xấu tính nhưng nó không có ý xấu, bao năm như vậy cũng chẳng thấy nó đi tìm người yêu, nếu nó đã một mực muốn kết hôn với con thì nhất định là có lí do. Hai đứa sống với nhau phải từ từ hòa hợp, tính nó cứng rắn, phiền con bao dung nó nhiều hơn.
– Người đừng nói vậy. Thật ra anh ấy tốt với con vô cùng, rất chăm sóc cho con.
Hàn Dạng vội vàng nói.
– Thế là tốt rồi.
Mạc Tố Á đưa tay vuốt tóc cậu, cười nói:
– Con là một đứa trẻ tốt, đừng để mình phải tủi thân, có chuyện gì cứ nói, mẹ giúp con phân xử.
Nụ cười của bà hiền từ, ánh mắt có sự thương yêu dành cho con cháu khiến Hàn Dạng chưa bao giờ được cảm thụ quan tâm của cha mẹ lập tức bị bắt làm tù binh. Hai mắt cậu đỏ lên, gật đầu.
Trên đường về, Hàn Dạng đều suy nghĩ về lời Mạc Tố Á nói. Cậu cũng nghĩ như bà, vẫn cảm thấy Hách Liên Tình kí hợp đồng với mình không chỉ đơn giản là để gán nợ, bởi lẽ với điều kiện của anh, anh muốn kết hôn với ai cũng được, hà tất chịu thiệt cưới một sinh viên từ nông thôn đến như mình.
Hàn Dạng biết tuy mình là sinh viên ưu tú nhưng lại không có tư cách để người như Hách Liên Tình coi trọng.
Vậy nên cậu vừa khó hiểu lại vừa tò mò.
– Em soi gương đi.
Hách Liên Tình bỗng cắt đứt suy tư của cậu.
– Gì cơ?
Cậu hỏi.
– Lửa nóng trong mắt em sắp thiêu cháy tôi rồi.
Anh trả lời.
Bây giờ cậu mới nhận ra mình vừa nhìn anh chằm chằm, không khỏi ngượng ngùng:
– Nói vớ vẩn gì thế?
– Mẹ tôi bảo gì với em?
Hách Liên Tình thay đổi chủ đề.
– Sao anh biết?
Hàn Dạng kinh ngạc.
– Lúc nói chuyện, em nhìn tôi ba bốn bận, em cho tôi là người chết à?
Anh đáp.
– Sao anh biết em nhìn anh?
Hàn Dạng sửng sốt một chút rồi lập tức phản ứng lại:
– Nghĩa là anh vẫn nhìn em đúng không?
Lời này thốt ra làm cả hai đều sửng sốt, Hách Liên Tình phản ứng trước:
– Em lại tưởng bở gì chứ?
Hàn Dạng cũng chỉ phản ứng theo bản năng, nói xong cũng thấy không hay lắm, thế nhưng nhìn thấy Hách Liên Tình bị mình lật tẩy nên tức giận thì sự ngại ngùng lập tức chuyển thành buồn cười, thật ra người đàn ông này dễ ở chung hơn cậu tưởng nhiều.
– Dì bảo chúng ta sống với nhau cho tốt.
Hàn Dạng trả lời.
– Quan tâm thừa.
– Dì cũng muốn tốt cho chúng ta thôi.
– Thế nên em ngoan chút đi.
Hách Liên Tình nhìn cậu.
– …
Rõ ràng là anh luôn nói lời cay độc với tôi.
Trong lòng Hàn Dạng khinh bỉ một câu, lại nghĩ tới lời Mạc Tố Á, liền nói:
– Dì rất quan tâm đến anh.
– Lắm chuyện.
Anh hừ một tiếng.
Hàn Dạng cười, cũng không nói gì nữa. Đột nhiên cậu nhớ tới cha mẹ đã dùng mình để gán nợ, chắc trong lòng họ chưa bao giờ vì mình mà cân nhắc gì nhỉ.
Hách Liên Tình đột nhiên dừng xe ở ven đường, dùng tay nắm cằm cậu, quay mặt cậu về phía mình:
– Vẻ mặt muốn khóc này là sao?
– Đâu có.
Hàn Dạng phản bác.
– Ha.
Hách Liên Tình cười ra tiếng, giọng thì mang vẻ ghét bỏ:
– Nhìn thử xem bây giờ em đang có biểu tình gì.
– Biểu tình gì?
Hàn Dạng vươn tay định ngăn anh, nhưng tay vừa động đã bị anh ấn sang bên.
Hách Liên Tình kề sát vào mặt cậu, khuôn mặt hai người cách nhau không tới ba phân, anh hừ một tiếng, trả lời:
– Một bộ “Chồng ơi mau dỗ em đi”, tôi nhìn không nổi.
!!!
Mặt Hàn Dạng đỏ bừng:
– Anh nói vớ vẩn gì đấy? Mau buông ra…
Hách Liên Tình lại càng sát tới, môi đặt trên môi cậu, bàn tay nắm cằm cậu hơi mạnh, Hàn Dạng bị đau liền há miệng, anh nhân cơ hội đó mà duỗi đầu lưỡi vào, chạm đến đầu lưỡi ấm mềm và trơn của cậu.
Hàn Dạng quên cả giãy dụa, ngơ ngác mặc anh chơi đùa trong miệng mình. Đầu lưỡi linh hoạt kia như đang dời sông lấp biển vậy, liếm miếng thịt mềm kia chưa đủ, lại còn quấn quýt, mút lấy.
Hàn Dạng thấy như tim mình sắp ngừng đập, cứng đờ người, ngồi tại chỗ không dám cử động.
Hách Liên Tình hôn được rồi thì lui ra, tay nắm cằm Hàn Dạng cũng buông, dùng ngón cái lau bờ môi ướt át, thấy cậu có vẻ “Ba hồn bay mất hai hồn rưỡi” thì không khỏi đẩy cậu một cái:
– Tỉnh tỉnh, đừng ra cái vẻ sắp thăng thiên như thế.
Hàn Dạng hoàn hồn, lấy tay che miệng, trừng mắt nhìn anh.
– Em làm như tôi ăn mất lưỡi em luôn ấy.
Lời này khiến Hàn Dạng nhớ tới việc anh vừa mới tùy ý trêu đùa lưỡi mình, não “Bùm” một tiếng, nổ tung.
– Anh, anh… Nghiêm túc chút được không?
Hàn Dạng đỏ mặt, nói.
– Tôi hôn vợ tôi mà gọi là không đứng đắn?
Hách Liên Tình nhướn mày.
Hàn Dạng nhớ tới việc hôm nay hai người vừa đăng kí kết hôn, chỉ đành tìm cớ:
– Làm thế ở bên ngoài không hay.
– À. Ý em là về nhà tiếp tục hả?
– Không phải!
– Nghe lời em.
Hách Liên Tình nói xong thì khởi động xe.
Hàn Dạng che mặt, tựa vào lưng ghế, cảm thấy không thể yêu đương gì nữa.
– Thôi.
Hách Liên Tình đột nhiên lên tiếng.
Hàn Dạng nhìn về phía anh, chợt nghe anh nói:
– Không nên nghĩ thì đừng nghĩ, chẳng có lợi ích gì.
Cậu nhìn gò má anh, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như thế, nhưng cậu có cảm giác anh biết mình đang nghĩ gì, anh làm vậy cũng là để mình cảm thấy thoải mái.
Trong giây phút ấy, Hàn Dạng cảm thấy giật mình vì câu nói này, cậu há miệng:
– Hách Liên Tình…
– Có nhiều thời gian rảnh thế thì không bằng nghĩ đến chồng em nhiều chút đi.
– …
Hàn Dạng lại lấy tay che mặt, chẳng nói gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});