(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 12
Sáng thứ hai Hàn Dạng có lớp, hai người hẹn chiều sẽ đi Cục Dân chính để đăng kí.
Ăn sáng xong, Hách Liên Tình đưa Hàn Dạng tới trường, đến nơi anh còn dặn:
– Nhớ kĩ không ăn đồ lạnh với cay.
– Thật ra tôi đâu có bị nặng vậy.
Hàn Dạng nói, chuyện hôm đó là ngoài ý muốn thôi.– Thế hả? Là ai đau đến mức lăn khắp giường, phải có tôi ngủ cùng mới dừng lại?
Hách Liên Tình nói.
Ai muốn anh ngủ cùng chứ?
Cậu đỡ trán:
– Tôi biết rồi, anh đi làm nhé.
– Ừ, buổi trưa chờ tôi cùng ăn cơm.
Anh nói xong thì lái xe đi.
Hàn Dạng thấy xe anh đi xa mới xoay người đi vào trường.
Trên đường tới lớp, cậu gặp một người bạn thân cùng ăn cơm hôm đó, nói chuyện mới biết hôm đó trưởng kí túc xá cũng viêm dạ dày giống mình, chắc là do ăn đồ không sạch sẽ.
Hàn Dạng hỏi tình hình trưởng kí túc xá, biết cậu ta không sao thì yên tâm, đồng thời quyết định vềsau mình cứ tự nấu cho an toàn.
Buổi sáng cậu vốn có bốn tiết nhưng vì trường đã mời nhân viên cấp cao của một công ty nổi tiếng tới diễn thuyết, vậy nên hết tiết đầu, tất cả mọi người đều đi tới hội trường.
Trước đây Hàn Dạng rất mong đợi lần diễn thuyết này, cậu muốn nghe kinh nghiệm và lời khuyên từ người thành công, nhưng vừa nghĩ tới chuyện chiều nay sẽ đi đăng kí kết hôn với Hách Liên Tình, tâm tư của cậu liền bay xa, do dự, khẩn trương, kích động lại có chút ngạc nhiên.
Nghĩ tới đây, cậu lại nhớ đến lúc sáng anh có nói buổi trưa chờ anh cùng ăn, lẽ nào trưa nay anh sẽ tới đây?
– Hàn Dạng, nghĩ gì thế?
Bạn thân nhất trong kí túc hỏi cậu.
– Không có gì.
Cậu lấy lại tinh thần, kể từ ngày ở cùng Hách Liên Tình, số lần thất thần của mình tăng lên không ít.
– Dạo này mày toàn thất thần thôi, yêu đương cũng không đến mức si mê thế chứ?
Bạn thân trêu ghẹo:
– Nhớ lần sau đưa em dâu đến ăn bữa cơm cùng nhau nhé.
Hàn Dạng cười không nói, cậu nhìn lên sân khấu.
Buổi trưa Hách Liên Tình tới đón cậu đi ăn, lo lắng cho dạ dày của cậu, anh còn tìm đến một quán ăn Quảng Đông.
Lúc ăn cơm có nhắc tới buổi diễn thuyết hôm nay, Hàn Dạng hỏi:
– Công ty của các anh có nhận lời mời thế này không?
– Có, do Phòng Quan hệ xã hội phụ trách.
– Công ty anh có nhận thực tập tốt nghiệp không?
– Em muốn làm thực tập sinh à?
Anh ngẩng đầu nhìn cậu.
– Tôi chỉ hỏi chút thôi.
Hàn Dạng nói.
Thật ra trước kia cậu có suy nghĩ này, Tập đoàn Hách Liên là nơi rất nhiều người muốn chen vào, cậu cũng không ngoại lệ. Nhưng bây giờ quan hệ của cậu và Hách Liên Tình thành thế này, cậu liền do dự, anh ta độc miệng thế này chắc chắn sẽ không buông tha cậu.
Quả nhiên, giây tiếp theo cậu nghe thấy anh nói:
– Miệng thì nói không nhưng lòng thì muốn chết đi được nhỉ?
Hàn Dạng chỉ nhìn anh, không nói. Những lời này có thể dùng như thế sao?
– Tôi nghe nói công ty anh rất nghiêm khắc trong khâu tuyển người, thường không nhận thực tập tốt nghiệp.
– Cũng không phải không được.
Hách Liên Tình nhìn cậu, một bộ để xem em biểu hiện ra sao.
Cậu nhìn anh vài giây rồi cúi đầu ăn tiếp.
Anh không chờ được lời hay của cậu, khó chịu gõ lên mặt bàn vài cái:
– Em muốn không đây?
– Muốn.
Hàn Dạng chân thành đáp.
– Hửm?
Anh gõ gõ.
– Nhưng cửa của tập đoàn Hách Liên cao quá, tôi cứ bắt đầu từ công ty nhỏ trước vậy.
Mãi không nhận được lời dỗ dành, Tình Cách Cách hừ một tiếng, ăn tiếp.
Hàn Dạng cúi đầu, yên lặng cười. Không thuận theo ý anh đấy.
– Ôi! Tình Nhi!
Đằng sau Hàn Dạng vang lên một tiếng kêu ai oán, hai chữ “Tình Nhi” kéo rất dài. Hàn Dạng sặc một cái, ngẩng đầu nhìn lên theo phản xạ thì thấy Hách Liên Tình đang đen mặt nhìn phía sau mình.
Ngoại trừ lần đầu tới nhà Hách Liên, đây là lần đầu cậu nghe thấy có người gọi Hách Liên Tình là Tình Nhi, hơn nữa lại còn ở nơi đông người, cậu vô cùng hiếu kì xem ai có lá gan to như thế.
Từ Lạc Chiêu đi tới, vỗ vai Hách Liên Tình:
– Hai hôm trước còn mượn rượu tiêu sầu, hôm nay sao đã ra ăn hàng rồi? Lại còn không gọi tao! Quá đáng!
Hách Liên Tình khẽ liếc nhìn tay thằng bạn, Từ Lạc Chiêu buông tay, quay đầu sang thì thấy Hàn Dạng, bừng tỉnh:
– Mang bạn nhỏ nhà mày ra ngoài ăn cơm à? Xin chào, anh là Từ Lạc Chiêu.
Hàn Dạng hơi bối rối vì cậu “Mang bạn nhỏ nhà mày ra ngoài ăn cơm”, nghe thấy người kia chào hỏi, cậu đứng lên, gật đầu:
– Xin chào, em là Hàn Dạng.
– Ừm Nghe đại danh đã lâu.
Từ Lạc Chiêu gật đầu.
Hàn Dạng khó hiểu, mình thì lấy đâu ra đại danh?
– Ngồi xuống ăn đi, kệ nó.
Hách Liên Tình nói với cậu.
– Đúng đúng đúng, ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn.
Từ Lạc Chiêu như đã quen, định ngồi xuống cái ghế cạnh Hàn Dạng.
– Mày ngồi đâu đấy?
Hách Liên Tình khẽ quét mắt, ánh mắt sắc nhọn nhìn vào tay Từ Lạc Chiêu.
Bàn tay đang kéo ghế của Từ Lạc Chiêu dừng lại, giơ tay đầu hàng:
– Được được được, tao ngồi với mày.
Nói rồi anh đi sang bên kia, chuẩn bị ngồi cạnh Hách Liên Tình, thế nhưng vừa đến thì Hách Liên Tình liền đẩy ghế sang bên, biểu thị rằng mình không chào đón anh.
Từ Lạc Chiêu:
– Tao chỉ muốn cùng ăn một bữa cơm mà thôi.
– Cự tuyệt.
Hách Liên Tình đáp, mặt không thay đổi.
Hàn Dạng thực sự không nhịn được, cười khẽ thành tiếng, thấy hai người cùng nhìn về phía mình, cậu lập tức im lặng.
Từ Lạc Chiêu nói:
– Ok. Hôm nay tôi không quấy rầy hai người hò hẹn, để đỡ cho có người lại tìm tôi mượn rượu tiêu sầu.
– Nói xong rồi thì cút cho nhanh.
Hách Liên Tình lên tiếng.
– Tao đi!
Từ Lạc Chiêu nhún vai.
Từ Lạc Chiêu đi rồi, Hách Liên Tình nhìn Hàn Dạng, bảo:
– Em đỏ mặt cái gì? Da mặt mỏng như thế từ bao giờ?
Vừa nghe thấy Từ Lạc Dĩnh nói hai người đang yêu đương, Hàn Dạng có chút ngại nhưng vừa nghe Hách Liên Tình nói thế, nghe cứ như là bình thường da mặt mình dày lắm vậy.
Nhưng nghe Từ Lạc Chiêu nói thì anh ta biết đến sự tồn tại của mình cũng như mối quan hệ của mình và Hách Liên Tình. Chẳng lẽ không chỉ người nhà anh ta biết mà ngay cả bạn bè cũng biết luôn?
Nghĩ đến đây, cậu nhìn anh có chút nghi hoặc.
– Nhìn gì?
Anh hỏi.
– Bạn bè anh biết quan hệ của chúng ta à?
– Chúng ta có quan hệ thế nào?
Hàn Dạng yên lặng. Trong mắt Hách Liên Tình hiện lên vẻ trào phúng, anh nhấc cốc nước bên cạnh lên uống, vừa nhấp một ngụm thì nghe thấy cậu đáp:
– Quan hệ vị hôn phu.
– Phụt!
Hách Liên Tình bị những lời này làm cho sặc, suýt thì phun hết nước ra ngoài, anh vội vàng che miệng ho sặc sụa.
Hàn Dạng thấy thế thì vội vàng đưa khắn giấy cho anh. Hách Liên Tình tức giận nhìn cậu:
– Lúc em nói chuyện có thể…
Thấy ý cười trong mắt cậu, lời của anh cũng ngừng lại. Hách Liên Tình thất thần trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Hàn Dạng lộ ra vẻ mặt thế này từ khi hai người ở chung, ngay cả sâu trong mắt cũng có ý cười, làm trái tim anh tan chảy.
Hàn Dạng lần đầu làm Hách Liên Tình sặc nước, cậu cảm thấy có chút thành tựu rất kì diệu. Thấy anh nhìn mình chằm chằm, chả hiểu sao cậu lại thốt lên một câu:
– Tình Nhi.
– Em gọi lăng nhăng gì đấy?
Anh cáu.
Cậu cười, nhét khăn vào tay anh:
– Anh lau miệng đi, dính nước kìa.
Nói rồi chỉ vào chỗ khóe môi.
Anh hừm một tiếng, cầm khăn lau khóe miệng, nghĩ thầm rằng lần sau sẽ bắt em dùng thứ khác lau giúp tôi.
Trong các cặp đôi đăng kí tại Cục Dân chính chiều nay chỉ có hai người họ là nam, Hàn Dạng có vẻ ngại, cứ có cảm giác ai ai cũng nhìn, Hách Liên Tình thì vẫn là bộ dáng duy ngã độc tôn kia, coi như chẳng thấy ánh nhìn của bất kì ai cả.
Giao phí thủ tục xong, hai người đi điền bản khai.
Khi viết tên mình, Hàn Dạng bỗng nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt. Ấn tượng Hách Liên Tình mang đến cho cậu ngày ấy khác hẳn với bây giờ, chẳng biết vì sao mà cậu bỗng thấy như đã trải qua mấy đời vậy.
Sau này mình sẽ sống với người này cả đời ư? Phải nói với ông nội thế nào đây, ông có phản đối không?
Hàn Dạng nghĩ thế, dừng bút.
Thật ra vừa nghĩ đến cảnh Hách Liên Tình lúc ở bệnh viện thì cảm giác cũng rất tốt.
– Có phải em bị ngẩn người giai đoạn cuối không?
Bên tai cậu vang lên tiếng của Hách Liên Tình, Hàn Dạng hoàn hồn, thấy anh mang vẻ “Có bệnh phải chữa cho sớm” nhìn mình.
Sau này thật sự sẽ sống một đời với tên độc mồm này sao? Đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, chút dịu dàng ở bệnh viện sẽ không đủ để bù đắp cho cái miệng đó đâu.
Nội tâm Hàn Dạng hiện giờ đã bị sự khinh bỉ kia làm cho bình tĩnh lại rồi.
Điền tờ khai xong, nhân viên dẫn hai người tới phòng tuyên thệ, vừa lúc cũng có một cặp đôi đang ở trong đó.
– Ngu chết đi được.
Hách Liên Tình nói thế.
– Vậy không thề nữa?
Hàn Dạng hỏi.
Cuối cùng hai người không thề nguyện mà đi luôn tới phòng chụp ảnh. Như Hách Liên Tình nói: Có một số việc làm để cho có, những thứ đó gọi là vô dụng.
Hàn Dạng thấy đúng, nếu thề nguyện có tác dụng thì sẽ không có nhiều cặp vợ chồng li hôn như vậy.
– Đến gần chút, gần thêm chút nữa.
Nhân viên chụp ảnh cầm camera, nói với hai người như vậy.
Hách Liên Tình mang vẻ thờ ơ đứng đó, Hàn Dạng hết cách, chỉ đành dựa sát vào anh một chút, thứ cậu nhận lại chính là một vòng ôm ngang eo. Ngẩng đầu lên, cậu lập tức thấy trên mặt Hách Liên Tình là bốn chữ “Yêu thương nhung nhớ” to đùng.
Hàn Dạng:
– …
Nhận lấy cuốn sổ màu đỏ từ trong tay nhân viên công tác, nội tâm khẩn trương của Hàn Dạng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Kết hôn thật rồi, cùng với Hách Liên Tình. Hàn Dạng nhìn cuốn sổ.
– Đi, về nhà.
Hách Liên Tình cất sổ vào túi, kéo tay Hàn Dạng rời đi.
Lúc đi ra, Hàn Dạng nghe thấy phía sau mình có vài tiếng thảo luận nho nhỏ.
– Trời ạ, kia là Tổng giám đốc tập đoàn Hách Liên kìa? Tôi thấy anh ta trên tạp chí!
– Thật kìa! Tôi không nhìn nhầm, anh ta đến đăng kí kết hôn? Cậu trai bên cạnh là ai?
– Không kết hôn thì li hôn chắc? Lại thêm một người đàn ông độc thân ra đi rồi!
– Tổng giám đốc Hách Liên nhìn đẹp trai hơn trong ảnh, mà cậu trai đi bên cạnh cũng rất đẹp! Có chụp ảnh được không? Đây chính là một sự bùng nổ!
– Tốt nhất đừng chụp, lần trước mấy phóng viên chụp hình lung tung đã không còn cửa làm ăn ở các tạp chí rồi.
Nghe mấy câu này, Hàn Dạng không khỏi nhăn mặt, kéo tay áo Hách Liên Tình, nhỏ giọng nói:
– Mọi người đang nói về chúng ta kìa…
Anh liếc mắt nhìn bàn tay đang kéo tay áo mình rồi mới nhìn cậu:
– Thì sao? Kết hôn với tôi rất mất mặt?
– Em không có ý này, chỉ là…
Hàn Dạng ho khẽ:
– Không quen lắm.
– Tôi đi bắt họ câm miệng lại nhé?
Hách Liên Tình hỏi.
– Thôi thôi, ra rồi thì đừng quay vào nữa.
Hàn Dạng đáp. Quay lại có khi còn nổi tiếng hơn đấy.
Sau khi lên xe, Hách Liên Tình khởi động xe rời đi, Hàn Dạng ngồi ở ghế phó lái, cầm cuốn sổ nhỏ lên xem.
Cậu nhìn chằm chằm vào giấy hôn thù có ảnh chụp hai người mà cảm thấy không chân thật. Hai người thực sự đã kết hôn, mà nội tâm cậu lúc này hoàn toàn không chống cự.
Giấy hôn thú Cộng hòa nhân dân Trung Hoa
Người đăng kí: Hàn Dạng.
Thật thần kì! Hàn Dạng nghĩ thầm.
Lúc cậu nhìn đến thất thần thì Hách Liên Tình ở bên cạnh liền cầm lấy cuốn sổ. Cậu ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhíu mày nhìn ảnh, rõ là không hài lòng:
– Xấu kinh.
– Hử? Cũng được mà.
Hàn Dạng sát lại gần một chút, cậu thì nghĩ chụp cũng được, khi nãy nhân viên chụp ảnh phải chọn đến hơn mười cái rồi mới được một cái ảnh mặt Hách Liên Tình không khó chịu đấy.
Anh hừ một tiếng:
– Thiếu một khoản rồi.
Hàn Dạng đáp:
– Đâu có, không thiếu…
Lời của cậu bị Hách Liên Tình chặn lại. Anh nhẹ nhàng giữ lấy gáy Hàn Dạng, dùng một nụ hôn che lấp đôi môi cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});