Hôn Nhân Hợp Đồng

Chương 11: Chương 11




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 11

Buổi trưa, Hàn Dạng bị tiếng điện thoại đánh thức. Hách Liên Tình nói với cậu rằng bữa trưa đã tới trước cửa, bảo cậu mở cửa nhận lấy.

Hàn Dạng cúp điện thoại rồi đi mở cửa. Quả nhiên, cậu thấy có người cầm hộp thức ăn đứng chờ, nhưng nhìn quần áo thì tuyệt nhiên không giống người giao cơm mà trông như công nhân viên chức vậy.

– Xin chào, anh là anh Hàn ạ? Tôi là Tiểu Trần. Boss bảo tôi đưa cơm tới cho anh.

Đối phương lễ phép nói với Hàn Dạng như thế.

– Là tôi.

Hàn Dạng nhận hộp thức ăn:

– Làm phiền anh rồi.

– Anh không cần khách khí, tôi đi đây.

Tiểu Trần nói xong thì đi.

Sau khi xuống lầu, Tiểu Trần gọi điện thoại cho Hách Liên Tình để báo cáo nhiệm vụ đã hoàn tất. Cúp điện thoại xong, anh quay đầu liếc nhìn tòa nhà phía sau, nghĩ thầm: Hóa ra boss đã có phu nhân! Phu nhân của boss còn là nam! Trông có vẻ rất nhỏ tuổi!!!

Hàn Dạng không biết suy nghĩ của Tiểu Trần, cậu cầm hộp thức ăn vào nhà. Mở ra thì thấy ngoài cháo thì có thêm vài loại rau, tất cả đều được đựng trong hộp giữ ấm, lúc mở nắp vẫn còn bốc hơi.

Nhìn bữa trưa trên bàn, lần đầu tiên Hàn Dạng muốn gọi điện thoại cho Hách Liên Tình, bỗng nhiên cậu rất muốn nghe giọng nói của anh. Ngay khi cậu đang do dự, chiếc điện thoại được đặt một bên vang lên, trên màn hình là ba chữ “Hách Liên Tình”.

Hàn Dạng nhỏ giọng đọc cái tên này, cầm máy lên nghe:

– A lô.

– Ăn chưa?

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hách Liên Tình, cùng với đó là tiếng lật giấy.

– Chuẩn bị ăn.

Hàn Dạng đáp:

– Còn anh? Vẫn làm việc à?

– Không làm việc thì sao mà nuôi em?

Hách Liên Tình hỏi lại.

– … Anh không nuôi thì tôi cũng vẫn lớn từng này.

Hàn Dạng đáp.

– Hử?

Hách Liên Tình dừng một chút, nói tiếp:

– Em đang trách tôi không mang em về nuôi để làm con dâu từ bé sớm hơn à?

– Sao lại thế được?

Hàn Dạng thực sự phục bản lĩnh xuyên tạc này của anh.

– Suy nghĩ vớ vẩn làm gì? Tuy không nuôi em lớn nhưng tôi đảm bảo nuôi em đến già.

Hách Liên Tình nói vậy.

– Anh cũng thật là…

Tuy nói vậy nhưng khóe miệng cậu lại khẽ cong lên.

– Được rồi, cơm đưa đến nơi là được, tôi còn chút việc, cúp đây.

Hách Liên Tình nói xong thì định cúp máy.

– Chờ đã!

Hàn Dạng vội gọi.

– Sao thế?

Anh hỏi.

– … Anh cũng ăn sớm một chút, tạm biệt.

Cậu nói xong thì giành luôn việc cúp máy trước.

Đầu dây bên kia, Hách Liên Tình khẽ hừ một tiếng, trong mắt là ý cười nhàn nhạt, cũng chẳng thèm để ý đến hành động dập máy của cậu.

Đi gặp khách hàng cùng với anh là Từ Lạc Chiêu, anh ta ở bên cạnh sờ sờ cánh tay, nhìn anh rồi nói:

– Toàn thân bốc lên mùi chua của ái tình, khiến da gà của tao rụng đầy ra rồi.

Anh liếc xéo Từ Lạc Chiêu một cái, trong mắt là bốn chữ “Liên quan gì mày?” rất to.

Từ Lạc Chiêu nhún vai, bày tỏ khinh bỉ với việc Tình Cách Cách thất tình thì gọi mình uống rượu, đến lúc hòa hợp rồi thì qua cầu rút ván.

Tối đến, Hách Liên Tình mang hai phần cơm tối về nhà, là cơm của nhà hàng trưa nay anh đặt cho Hàn Dạng ở khu bên cạnh. Hàn Dạng nhớ nhà hàng này buôn bán rất tốt, có đôi khi đến muộn thì ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Đúng là Hách Liên Tình phải nhờ người đặt cơm từ sáng sớm, rồi tan tầm lại vừa kịp mang về.

Lúc ăn cơm hai người ngồi đối diện nhau, cậu không khỏi nhớ đến chuyện tối qua.

Cậu và anh không thể nói là thân thiết, từ lần đầu tiên gặp mặt tới giờ, hai người ở chung cũng không thể nói là hòa thuận, tuy rằng lần cãi nhau duy nhất là vào ngày gặp cha mẹ Hách Liên Tình nhưng sau một tuần ở chung, hai người vẫn yên lặng như những kẻ xa lạ sống cùng một nhà.

Ấn tượng mà Hách Liên Tình mang đến cho cậu là hơi khó gần, lại độc miệng muốn chết, thế nhưng người ngày thường ăn nói khó nghe ấy, tính tình khó ở chung ấy, đêm qua đã thức trắng trông cậu trong phòng bệnh, săn sóc rót nước cho cậu, nửa đêm ra ngoài mua cháo cho cậu, còn chuẩn bị cả giầy và khăn mặt cho cậu nữa.

Hết thảy đã phá vỡ mọi nhận thức về Hách Liên Tình trong cậu mấy ngày qua.

Điều khiến cậu không khỏi hiếu kì chính là một người đàn ông thiên chi kiêu tử như anh, vì lí do gì lại muốn kết hôn cùng cậu, thậm chí còn mặc kệ chuyện cậu đồng ý hay không mà chỉ dùng một tờ hợp đồng để biến quan hệ của bọn họ thành như bây giờ.

Cậu thực sự không hiểu.

Cạch cạch.

Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn hai cái đã cắt đứt những suy tư của Hàn Dạng.

– Em đang nghĩ gì?

Hách Liên Tình hỏi.

– Sao anh muốn kết hôn với tôi?

Hàn Dạng thốt lên.

Khi câu hỏi thành lời, cậu đã chuẩn bị tâm lí bị giễu cợt lần nữa, nhưng chẳng ngờ rằng anh lại coi như không có chuyện gì, nói ra ba chữ:

– Tôi thích thế.

Không hổ là Hách Liên đại gia, lí do đơn giản, thô bạo đến sợ.

Cậu cũng không nghĩ nữa, cúi đầu ăn.

Sau khi ăn xong, Hàn Dạng định dọn dẹp bát đũa theo thói quen thì anh ngăn lại:

– Để tôi.

Hàn Dạng kinh ngạc nhìn anh.

– Nhìn gì thế?

Hách Liên Tình hỏi, mang bát đũa vào bếp.

Hàn Dạng cảm thấy thật khó tin, đi vào theo.

Đồ đựng thức ăn mang về đa phần làm bằng nhựa, không thể dùng máy rửa bát được, Hách Liên Tình ném luôn chúng vào thùng rác, chỉ cầm bát đũa của hai người cho vào bồn rửa.

Hàn Dạng đứng ở cửa nhìn anh rửa bát. Động tác của anh không quá thuần thục, lúc tráng bát còn làm rơi bát vào bồn nước, sau đó đen mặt nhặt bát lên, tiếp tục rửa.

Người đàn ông không thể nói là tốt tình, thậm chí có thể gọi là xấu tính kia đang đứng trong bếp, tay áo xắn tới khuỷu, ngón tay thon dài vốn chỉ nên dùng để ký tên và lật xem văn kiện giờ lại đang cầm miếng rửa bát.

Từ tối qua tới giờ, chỉ một ngày đêm ngắn ngủi nhưng suy nghĩ của Hàn Dạng lại thay đổi nhiều lắm. Cậu chưa bao giờ biết hóa ra người đàn ông cứng rắn này cũng có một mặt dịu dàng, giọng nói tuy hung dữ nhưng lại chẳng thể che giấu nổi quan tâm nơi đáy mắt.

Nghĩ kĩ một chút, dù quan hệ của hai người từ đầu là hợp đồng, thế nhưng anh không hề ngăn cản cậu làm bất cứ chuyện gì, ở đây cho tới giờ cũng chưa bao giờ ép buộc cậu, để cậu được tự do.

Hàn Dạng đột nhiên nhận ra sự tình không hỏng bét như mình nghĩ, ở cùng với Hách Liên Tình chẳng phải chuyện khó tiếp nhận.

– Hách Liên Tình này.

Cậu gọi.

Anh dừng tráng bát, quay đầu nhìn cậu.

– Tôi muốn hỏi một chút…

Hàn Dạng dừng lại:

– Lúc trước anh nói sẽ đi Cục Dân chính…

– Em lại muốn làm loạn cái gì?

Anh ngắt lời cậu, trên mặt là biểu tình “Em nói việc em, nhưng tôi sẽ không đồng ý”.

– …

Hàn Dạng im lặng.

– Tôi chỉ muốn hỏi ngày nào sẽ đi, tôi còn xin thầy nghỉ học.

Cậu lên tiếng. Dạo gần đây cậu đang biên soạn một chương trình do giáo viên đề cử, vậy nên cậu thường liên hệ với thầy.

Hách Liên Tình không ngờ cậu hỏi vậy, biểu tình anh khựng lại trong một giây rồi mới đáp:

– Ừm, nếu em đã sốt ruột như thế thì thứ hai là được.

Hàn Dạng:

– …

Ai sốt ruột? Cái miệng của tên này quá đủ rồi đấy!

– Bản sao hộ khẩu gửi đến chưa?

Anh hỏi.

– Gửi rồi.

Trước khi đi công tác, anh đã thông báo, lúc đó tuy không muốn nhưng cậu không cãi lời anh.

– Thật nghe lời.

Hách Liên Tình nhìn cậu.

Hách Liên Tình rửa bát xong, Hàn Dạng bị anh lôi đi tắm.

Cậu đến phòng vệ sinh cho khách, Hách Liên Tình đơ mặt nhìn cậu đóng cửa nhà tắm, thế rồi anh cũng đến phòng cho khách.

Tắm xong, Hàn Dạng theo thói quen trở về phòng ngủ của khách, đi vào thì không thấy vali đâu. Cậu ngạc nhiên một chút rồi đi tới phòng ngủ chính, sau đó thấy vali quần áo của mình ở bên cạnh tủ.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào chứng minh Hách Liên Tình đang tắm bên trong. Cậu có chút dở khóc dở cười, mở cửa tủ quần áo ra, quả nhiên thấy đồ của mình đã được xếp bên trong một ngăn kéo, chẳng nghĩ cũng biết là Hách Liên Tình vừa đặt vào.

– Thật đúng là…

Chẳng biết nói sao nữa, cậu cầm mắc áo, treo vài món quần áo cần treo lên.

Hách Liên Tình ra ngoài, thấy Hàn Dạng đang sắp xếp lại quần áo trước cửa tủ, chiếc sơ mi trên tay cậu trông còn quen quen. Anh nhìn lại mới thấy ra là áo của mình.

Hách Liên Tình ở một mình, cơm trưa ở công ty luôn do thư kí mua, bữa tối thì ăn qua loa, cuối tuần không về nhà thì ăn ngoài, quần áo cứ tống ra tiệm giặt, sau khi được trả về chỉ việc nhét vào tủ, anh cũng lười xếp lại, hơn nữa là quần áo của anh cũng nhiều, thay cả ngày cũng chả hết, lộn xộn thì lộn xộn đi.

Bây giờ, thấy Hàn Dạng đang đứng xếp lại quần áo cho mình, cảm giác này phải nói thế nào nhỉ, giống như thật sự có người sống cùng rồi.

Cảm giác rất thoải mái, anh nghĩ thầm.

Hàn Dạng chỉnh sửa cổ áo sơ mi rồi treo lên, quay đầu lại nhìn về phía Hách Liên Tình. Thấy anh yên lặng nhìn mình, cậu giải thích:

– Tôi thấy quần áo có hơi lộn xộn nên sắp xếp lại một chút.

– Ừ.

Anh đi tới, đứng sau lưng cậu, chống tay lên cửa tủ, hơi nghiêng người về phía trước ngó vào bên trong, giống như đang kiểm tra vậy.

Tư thế này khiến anh rất gần Hàn Dạng, ngực gần như dính chặt trên lưng cậu, trên người anh vẫn còn hơi nước sau khi tắm khiến cậu căng chặt lưng, đứng không nhúc nhích.

Anh nghiêm túc nhìn nửa phút rồi từ từ nói:

– Cũng tạm được rồi, cuối cùng cũng có chút tự giác.

Hàn Dạng vô thức hỏi:

– Gì cơ?

Hách Liên Tình nhẹ nhàng phun ra một câu:

– Tự giác làm vợ.

– Anh có thể tránh ra trước được không?

Hàn Dạng nói.

– Ừ.

Cứ như sực nhớ ra, anh thu tay về, lùi hai bước rồi đứng thẳng lên.

Sau khi anh rời đi, cậu thầm thở phào, đóng cánh tủ lại. Vừa xoay người thì cậu liền sửng sốt, bởi lẽ anh mặc mỗi một cái quần lót, bộ ngực trần cường tráng không hề che giấu mà lộ rõ trước mắt cậu.

Sửng sốt ba giây rồi Hàn Dạng mới chuyển tầm nhìn ra chỗ khác, lại thấy Hách Liên Tình lên tiếng:

– Cũng đâu phải chưa thấy, tối qua em còn sờ soạng nhiều lần rồi.

Tối qua là chỉ lúc anh bế cậu, Hàn Dạng không thể cãi lại câu gì, vậy nên cậu chọn làm đà điểu, bước sang phía bên kia giường, ngồi xuống.

Hách Liên Tình đi lấy quần ngủ mặc vào, vừa mặc vừa hỏi:

– Uống thuốc chưa?

– Rồi.

Anh không mặc áo ngủ, vẫn để thân trần như khi nãy, nhìn cậu:

– Vậy ngủ đi.

Hàn Dạng sửng sốt:

– Hả?

Anh thấy cậu mang vẻ mặt khó hiểu thì nhướn mày, nói:

– Em đang nghĩ gì đấy? Yên tâm, hôm nay không động vào em, chờ em khỏe còn nhiều thời gian.

– …

Lúc ngủ, Hách Liên Tình ôm hông Hàn Dạng, cậu mất tự nhiên cử động người, đề nghị:

– Anh có thể đừng ôm chặt như thế không?

Hách Liên Tình siết chặt tay hơn:

– Em nhiều ý kiến quá đấy.

– Tôi chỉ không quen thôi.

– Ừm. Tôi quen là được.

Ngụ ý là tôi là đại gia, tôi quyết.

Hàn Dạng đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy anh nói:

– Tôi buồn ngủ rồi, em ngoan chút nào, đừng phiền tôi.

Nghe anh nói vậy, cậu mới nhớ ra anh đã chăm sóc mình cả đêm, hôm nay lại đi kí hợp đồng, chắc chắn đã rất mệt, vậy là cậu lập tức im lặng, không nhúc nhích, mặc kệ anh ôm.

Nhận thấy cậu thuận theo, Hách Liên Tình hài lòng nhắm mắt, quả thực là anh rất buồn ngủ.

Hàn Dạng mau chóng cảm nhận được tiếng hít thở bình ổn bên tai, đoán rằng anh đã ngủ, cậu xoay người nhìn, quả nhiên thấy anh nhắm mắt, khuôn mặt cứng rắn bình thường cũng mềm mại hơn một chút.

Cánh tay ôm trên hông rất chặt, cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, tuy Hàn Dạng không quen nhưng cũng không ghét, trái lại cậu còn cảm thấy ấm áp.

Lẳng lặng nhìn anh vài giây, cậu thầm nói câu “Ngủ ngon”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.