(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 10
Hàn Dạng đứng trong nhà tắm, vốc nước rửa mặt. Tối qua dày vò lâu như vậy, cậu cảm thấy mồ hôi đầy người, toàn thân dính dớp. Lau nước trên mặt, cậu vẩy tay, kéo cửa đi ra ngoài.
Hàn Dạng vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên bị bế ngang lên, cậu khẽ hô một tiếng, chợt nghe Hách Liên Tình nói:
– Ồn ào gì?
– Anh… Thả tôi xuống đã.
Hàn Dạng nói nhỏ.
– Tôi không chê em thì thôi, em lại còn chê tôi.
Hách Liên Tình nói.
– Tôi không có ý đó.
Hàn Dạng đáp.
– Thế thì im.
– …
Thôi, cậu cũng lười nói.
Ngồi lại trên giường, Hàn Dạng thấy Hách Liên Tình đi giày nên tò mò hỏi:
– Anh lấy giày ở đâu ra thế?
– Mua.
– Mua lúc nào?
Cậu vào nhà vệ sinh mới có mấy phút.
– Lúc em ngủ.
Hách Liên Tình rót một chén nước rồi đưa cho cậu.
Hàn Dạng chẳng biết nói sao, có giày mới mà không nói cho mình biết còn để mình mượn giày anh ta đi, ngoài Hách Liên Tình thì quả chẳng còn ai như thế.
Thấy cậu không đón chén nước, anh cầm tay cậu, nhét chén nước vào, lại châm chọc:
– Em đau bụng hay là đau tay? Còn muốn tôi đút cho em à?
– Không.
Hàn Dạng lắc đầu.
Hách Liên Tình hừ một tiếng, nghĩ thầm rằng nếu em thực sự muốn tôi làm thế thì tôi cũng sẽ rủ lòng thương thôi.
Nhưng mà anh chẳng có cơ hội để rủ lòng thương.
Hàn Dạng thấy qua một buổi tối thì trình độ chấp nhận những lời cay độc từ Hách Liên Tình của mình đã tăng lên một tầm cao mới. Cậu cầm chén, nâng đến bên miệng, thấy anh dùng chân đẩy thùng rác bên giường tới gần mình, đạp mở nắp đậy, nói:
– Súc miệng trước đã.
Tối qua nôn rất nhiều lần, Hàn Dạng thấy trong miệng giờ quả thật là đắng chát. Kinh ngạc trước sự cẩn thận tỉ mỉ của Hách Liên Tình, cậu nghe lời dùng nước ấm súc miệng, quả nhiên dễ chịu hẳn.
Anh cầm lấy chén, đổ nước thừa vào nhà vệ sinh, tráng chén rồi mới rót nước cho cậu:
– Uống một ít đi.
– Cảm ơn.
Hàn Dạng nhận lấy chén, nước ấm chảy vào dạ dày khiến cậu thoải mái hơn nhiều.
– Tôi ra ngoài mua ít cháo cho em, có việc gì thì nhấn chuông ở đầu giường.
Hách Liên Tình nói xong định ra ngoài, Hàn Dạng vội vàng kéo anh lại:
– Không cần phiền thế, tôi không đói.
Anh quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang kéo tay mình:
– Buông tay.
Hàn Dạng lập tức buông ra, Hách Liên Tình nói một cậu “Chờ đó” rồi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi anh ra ngoài, Hàn Dạng nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ sáng.
– Đêm hôm đi đâu mà mua cháo chứ…
Cậu lẩm bẩm, có chút nhàm chán tựa vào giường, kéo chăn đắp lên chân.
Trong khi cậu chờ anh thì có y tá đến kiểm tra phòng, thấy cậu đã tình thì hỏi thăm tình trạng của cậu.
– Ơ, cái anh lúc trước ở đây cùng em đâu? Về rồi à?
Y tá hỏi.
– Anh ấy ra ngoài mua đồ ạ.
Hàn Dạng biết cô hỏi Hách Liên Tình, nghĩ một chút rồi hỏi:
– Xin hỏi, chị có biết quanh đây có nơi nào bán cháo không?
– Ở gần bệnh viện có một cửa hàng bán cháo 24 giờ.
Y tá trả lời rồi hỏi:
– Anh ấy đi mua cháo cho em à? Vừa hay, em có thể ăn chút cháo rồi uống thuốc. Mà anh ấy tốt với em thật đấy, trông cả đêm, lúc chị kiểm tra phòng còn thấy anh ấy lau mồ hôi cho em mấy lần.
Y tá đi rồi, Hàn Dạng vẫn ngây trên giường. Cậu biết Hách Liên Tình vẫn luôn ở bên cạnh trông mình, nhưng khi nghe chuyện này từ miệng người khác thì cảm giác cũng khác, nhưng khác ở đâu thì cậu cũng không nói nên lời được.
Lúc Hách Liên Tình về, thấy cậu đang đờ ra nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình lơ đãng, chẳng biết cậu đang nghĩ gì, thấy anh về cậu mới lấy lại tinh thần.
– Anh về rồi.
Hàn Dạng thấy tay anh cầm đồ, vén chăn lên, định đến giúp.
– Ngồi im đừng nhúc nhích.
Hách Liên Tình ngăn cậu lại, đặt cặp ***g cháo vừa mua về lên tủ đầu giường rồi nhấc bàn ăn lên, mang cháo và đồ ăn kèm lên giường cho cậu.
– Cảm ơn.
– Không cần cảm ơn, tôi cũng đói.
Hách Liên Tình nói rồi sau đó cũng múc một bát cháo sườn, ngồi ăn ở bên cạnh.
– …
Thành thật một tí thì chết được à?
Cháo của Hàn Dạng hơi loãng, thích hợp với tình trạng của cậu. Hách Liên Tình còn lấy thêm một phần cải khô và cải luộc, cải trắng được thái thành miếng nhỏ, rất dễ tiêu hóa.
Đây là yêu cầu cửa hàng làm nhỉ? Hàn Dạng lén nhìn anh, không ngờ lại bị bắt gặp.
– Nhìn cái gì? Ăn cháo hoa của em đi.
Hách Liên Tình ăn một miếng cháo:
– Cái này em không có phần.
– Tôi cũng đâu có muốn ăn của anh.
Hàn Dạng nói thầm, cúi đầu ăn.
– Hừ.
Anh lên tiếng:
– Khỏe rồi sẽ dẫn em đi ăn cái khác, đừng tỏ vẻ tôi ngược đãi em như thế.
– Tôi cũng đâu nói thế.
Cậu đáp lại, khóe miệng hơi cong lên.
Tuy dạ dày trống rỗng nhưng Hàn Dạng không ăn được nhiều, chờ cậu ăn được một lượng khá rồi, Hách Liên Tình thu dọn đồ, vứt vào thùng rác, rót nước cho cậu uống thuốc.
Uống thuốc không bao lâu, anh lại giục cậu đi ngủ. Hàn Dạng cũng còn buồn ngủ nên nằm xuống, đắp chăn lên. Hách Liên Tình dém chăn cho cậu rồi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.
Hàn Dạng thấy anh xoa mi tâm, trên mặt có vẻ uể oải thì áy náy, nhìn anh mà không biết mở miệng thế nào. Một lát sau, Hách Liên Tình thấy cậu là lạ, hỏi:
– Còn chưa ngủ à, chỉ nhìn chồng em làm gì?
– …
Hàn Dạng ngẩn ra, cảm thấy tai nóng lên, cậu lặng lẽ dời ánh nhìn đi, dần dần vùi mặt vào trong chăn.
Cái sự không biết xấu hổ của Hách Liên Tình ấy mà, cậu không chịu nổi.
Thấy cậu vì một câu nói của mình mà xấu hổ, tâm tình anh rất tốt, duỗi chân ra đá chân giường, nói:
– Ngủ nhanh lên, em không buồn ngủ nhưng mà tôi buồn ngủ đây.
– Ừm.
Cậu đáp, nhắm mắt lại.
Qua mấy phút, cậu vẫn không nhịn được mà lên tiếng:
– Hách Liên Tình.
– Chuyện gì?
Thấy cậu chưa ngủ, anh hỏi rất hung dữ.
– Anh có lạnh không?
Do dự một chút, cậu hỏi. Tuy ban ngày có chút nóng nhưng đêm bắt đầu hạ nhiệt, mà Hách Liên Tình thì chỉ mặc áo sơ mi mỏng.
Nghe thấy cậu hỏi vậy, anh cũng không nói gì mà chỉ đứng lên, đi tới bên giường, lẳng lặng nhìn cậu. Mãi cho tới khi Hàn Dạng lạnh cả người, cho là mình nói sai gì, cậu mới nghe thấy anh nói:
– À, em lạnh? Tôi giúp em ấm đây.
Nói xong, chẳng chờ cậu phản ứng, anh đã vén chăn lên, cởi giày, nằm vào.
Ơ hay? Đây là kiểu phát triển quái dị gì vậy? Hàn Dạng ngẩn ra.
Ngược lại thì Hách Liên Tình rất bình tĩnh, nằm xuống rồi còn ôm lấy cậu, gối chung một gối nữa.
– Anh…
Hàn Dạng đang muốn nói, anh liền cắt ngang:
– Ngoan ngoãn ngủ đi.
Nghĩ đến việc anh trông mình hơn nửa đêm hẳn đã mệt, Hàn Dạng không nói gì nữa, dù gì đây cũng không phải lần đầu ngủ chung, cứ nghe theo anh ta là được. Bản thân cậu cũng mệt, đầu thì nhức, nhắm mắt lại cũng liền ngủ.
Hách Liên Tình ôm hông cậu, kéo cậu vào lòng rồi cũng từ từ đi vào giấc ngủ.
Hôm sau Hàn Dạng đã khá hơn nhiều, bác sĩ kiểm tra không thấy có vấn đề gì khác, dặn dò cậu những việc cầu lưu ý rồi cho cậu xuất viện. Hách Liên Tình mua đồ rửa mặt, hai người súc miệng rửa mặt rồi mới rời đi. Lúc về, anh còn lái xe đưa cậu tới hàng cháo đêm qua để ăn sáng.
Hàn Dạng tháo dây an toàn, còn chưa kịp xuống xe thì Hách Liên Tình đã giúp cậu mở cửa xe, tiến đến muốn dìu cậu xuống.
– Tôi đã khá rồi.
Hàn Dạng có chút dở khóc dở cười, người này cứ làm như mình bị bệnh nguy kịch vậy.
– Ừm.
Anh nhún vai, giúp cậu đóng cửa xe lại rồi dắt tay cậu vào trong.
Cậu đi theo anh, không biết vì sao lại chẳng hề tránh bàn tay anh.
Cửa hàng buôn bán rất tốt, hai người tìm chỗ ngồi xuống. Hàn Dạng chỉ có thể ăn cháo trắng và một ít rau, Hách Liên Tình thì gọi tôm bóc vỏ và sủi cảo hấp, bánh trứng và cháo gà. Đồ của hai người được bưng lên, quả là một trời một vực.
Mùi sủi cảo và bánh trứng cứ thoang thoảng bên cạnh làm Hàn Dạng không khỏi ngẩng đầu nhìn vài lần, cảm thấy cháo trắng trong miệng thật vô vị.
– Muốn ăn không?
Hách Liên Tình hỏi.
Hàn Dạng thành thật gật đầu, lại thấy anh nở một nụ cười xấu xa, nói:
– Nhìn là được rồi, tôi cũng không muốn trông em thêm một tối nữa đâu.
Hàn Dạng:
– …
Cái miệng tiện nhưng mà tính thì còn được. Hàn Dạng nghĩ.
– Tối qua em ăn gì?
Hách Liên Tình hỏi.
– Ăn lẩu với bạn học.
Cậu trả lời, nghi ngờ là tại lẩu.
– Hừ.
Anh nhíu mày:
– Về sau ít ăn những thứ vớ vẩn ở ngoài đi.
– Ừm.
Hàn Dạng gật đầu.
– Đau đến thế còn không biết đường đi bệnh viện, em bị ngu à?
Hách Liên Tình lại hỏi.
– Không phải.
Hàn Dạng tưởng mình có thể chịu được nên định nhịn đến lúc hết đau, thật sự là cho tới lúc không nhịn được nữa thì cậu đã gọi điện thoại cho bệnh viện, vừa gọi một lát thì Hách Liên Tình xuất hiện.
– Lần sau có việc thì gọi cho tôi.
Anh nói, một giây sau lại thêm một câu:
– Tối qua tôi mới nhận được tin nhắn của em.
Hả? Hàn Dạng kinh ngạc nhìn anh. Hách Liên Tình đang giải thích? Giải thích vì hôm qua không phải anh không trả lời mà là không nhận được tin nhắn?
– Nhìn gì? Ăn của em đi.
Hách Liên Tình nói, có chút mất tự nhiên đẩy đĩa rau trên bàn.
– À, được.
Cậu cúi đầu ăn cháo, khẽ cười.
Ăn xong, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ sáng. Hôm nay là cuối tuần, Hàn Dạng có thể ở nhà nghỉ. Hách Liên Tình thì không nhàn thế, công ty có một khách hàng sẽ tới thành phố L vào hôm nay, anh phải đến dự tiệc.
Tắm rửa chuẩn bị xong, Hách Liên Tình sắp ra khỏi nhà thì dặn dò:
– Trưa nay tôi sẽ nhờ người đưa thức ăn tới, có việc thì gọi tôi, không có việc gì thì đừng đi lung tung.
– Biết rồi.
Hàn Dạng đáp, trong lòng còn thêm một câu rằng mình không phải trẻ con.
Thấy anh vẫn đứng im không nhúc nhích, cậu hỏi:
– Có việc gì à?
– Ngoan ngoãn ở nhà.
Anh xoa đầu cậu, cầm áo khoác rồi ra khỏi cửa.
Hàn Dạng bị hành động chọc ghẹo của anh làm cho choáng váng, ngơ ngác nhìn về phía cửa, một lát sau mới phản ứng lại, nói được. Cậu đưa tay sờ vào nơi vừa được anh xoa, tròn mắt.
Động tác của Hách Liên Tình không dịu dàng, nhưng cậu lại cảm thấy ấm áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});